Bất Diệt Thần Vương

Chương 2079: Miễn thuế cửa hàng




- Chúng ta có thể lấy công đức toàn bộ thiên hạ cho ngươi, ngươi có muốn không? Không chỉ ở Đại Thiện Hoàng Triều, còn có công đức của hoàng triều khác trên Đại Thần Châu, thậm chí là công đức của Đại Đế cho ngươi, ngươi có muốn hay không?

Vương đại tiểu thư nhìn chằm chằm Vương Khả, trịnh trọng nói.

- Cái gì? Cho ta hết? Ngươi bốc phét cái gì thế? Làm như cả thế giới nghe lời ngươi không bằng?

Vương Khả không tin nói.

- Chỉ cần ngươi dám muốn, ba người chúng ta sẽ thu thập giúp ngươi! Mặt mũi của Vương Gia vẫn còn tác dụng! Sau đó, là phu nhân thần bí của Trương Thiên Sư chính là chấp chưởng Đạo Môn. Đại Quang Minh Bồ Tát, có quyền cao chức trọng, nàng có thể đến Phất môn xin công đức cho ngươi. Ta đi Bắc Phương Đại Đế, mời Đại Đế đưa công đức cho ngươi! Ngươi có muốn không?

Vương đại tiểu thư nhìn chằm chằm Vương Khả, trịnh trọng nói.

- Công đức chính đạo trong toàn bộ thiên hạ?

Bỗng nhiên Vương Khả giật mình, nuốt một ngụm nước bọt.

Có muốn không? Tất nhiên Vương Khả muốn! Đồ đần mới không muốn! Nếu đưa đến tay hắn, chẳng phải là ngon rồi? Cuối cùng cũng không sợ hỏa táng?

Cho ta công đức trong toàn bộ thiên hạ?

Rõ ràng Vương Khả rất động lòng, nhưng một giây sau, bỗng nhiên hắn giật mình.

- Không đúng? Không đúng! Chẳng phải đây là bài của ta sao?

Bỗng nhiên Vương Khả trừng mắt.

- Ngươi nói cái gì?

Vương đại tiểu thư nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.

- Vẽ một cái bánh nướng chính là trò ta hay dùng mà? Cho ta công đức trong toàn thiên hạ? Mẹ nó, nếu không phải ta chơi quen môn này, đã bị các ngươi lừa gạt rồi, không phải chứ, loại kỹ thuật vẽ bánh nướng này không nên xuất phát từ miệng các ngươi mới đúng.

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía ba người.

- Vì sao không thể do chúng ta?

Vương đại tiểu thư cau mày nói.

- Độ thông minh của ba người các ngươi chưa đến mức độ này, không thể nào vẽ bánh nướng như thế được, ngay cả ta cũng cảm thấy thơm? Không thể nào!

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía ba người.

Sắc mặt ba người đen thui.

- Vương Khả, ngươi muốn chết sao? Ngươi đang nói ba chúng ta ngu xuẩn? Muốn chết phải không?

Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.

Đại Quang Minh Bồ Tát, Trương Thiên Sư cũng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Vậy các ngươi nói đi, lý do của Vương đại tiểu thư vừa nói là do ai chỉ?

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía ba người.

- Là do ta nói, không được sao?

Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.

- Ách, vậy, vậy quên đi! Hôm nay chúng ta không nói đến cái gì cả! Ta cũng không biết gì hết!

Vương Khả lắc đầu liên tục.

Ngay khi Vương đại tiểu thư trừng mắt, Đại Quang Minh Bồ Tát ở bên cạnh cười khổ nói.

- Chính là Tây Môn Thuận Thủy bảo chúng ta nói, Tây Môn Thuận Thủy bảo chúng ta nói chuyện trước với ngươi, nếu chúng ta không làm ngươi đồng ý, hắn sẽ ra mặt nói chuyện.

Vương Khả trừng mắt.

- Tây Môn Thuận Thủy? Mẹ nó, lão già này, hằng ngày ta trông con giúp hắn, vậy mà hắn lại tính toán ta?

- Tây Môn Thuận Thủy nói, ngươi cảm thấy thế nào?

Trương Thiên Sư nhìn về phía Vương Khả.

- Vậy, chúng ta trò chuyện tiếp!

Vương Khả vừa cười vừa nói.

Sắc mặt ba người cứng đờ.

- Vương Khả, ngươi có ý tứ gì? Tây Môn Thuận Thủy vẽ bánh nướng thì ngươi ăn, chúng ta vẽ bánh nướng thì ngươi không chịu? Ngươi xem thường chúng ta phải không?

Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.

- Các ngươi không giống nhau!

Vương Khả lắc đầu.

- Không giống nhau chỗ nào? Ngươi nói rõ cho ta? Chúng ta không thông minh bằng Tây Môn Thuận Thủy chỗ nào?

Vương đại tiểu thư trợn mắt nói.

- Ách, 1000 năm trước, các ngươi hữu tâm tính vô tâm, đứng phía sau đánh Vương Cô Sơn một gậy, vậy mà các ngươi lại làm cho bản thân góp đi vào 1000 năm, chậc chậc... !

Vương Khả xem thường.

Ba người đen mặt nhìn hắn.

- Nếu như là Tây Môn Thuận Thủy thì khác, nếu hắn tính toán Vương Cô Sơn. Thậm chí hắn chẳng hề lộ mặt cũng điều động được bốn phương bên ngoài đồng vu quy tận với Vương Cô Sơn.

Hắn thông minh nhảy ra bên ngoài, dù là hắn làm, cuối cùng cũng không ai đoán được là hắn, hắn tiếp tục hiển lành âm thầm tĩnh toán mọi người! Nhưng khi có người nhắc đến hắn, sẽ giơ ngón thay lên phát thẻ người tốt ngay!

Vương Khả nói.

Lúc đầu, ba người kia muốn nổi giận với Vương Khả, bỗng nhiên, sắc mặt bọn họ cứng đờ, ngước mắt nhìn nhau.

- 1000 năm trước? Tây Môn Thuận Thủy... ?

Đại Quang Minh Bồ Tát cổ quái nói.

- Hình như hắn cũng tham gia, nhưng vì sao tất cả mọi người lại cho rằng hắn không liên quan đến trận đại chiến 1000 năm trước?

Trương Thiên Sư mờ mịt nói.

- Tây Môn Thuận Thủy, quả nhiên là một lão âm hàng!

Vương đại tiểu thư biến sắc.

Giây phút này, ba người nhìn nhau im lặng. Bỗng nhiên nhớ đến lời Vương Khả nói, năm đó Tây Môn Thuận Thủy hô mưa gọi gió thế mà tách hắn ra hoàn toàn.