- Nhưng ta nghe Vương Khả nói muốn đi cứu người, hình như có nguy hiểm gì đó!
Hoàng Nguyệt Nga nhớ lại nói.
- Cứu người? Nguy hiểm? Vậy thì không sao, mấy người kia đều là Thành Tiên Cảnh Đệ Bát Trọng, lúc nào cũng có thể độ Tiên Nhân Kiếp, bọn họ gặp được nguy hiểm gì chứ? Trong cả Trung Thần Châu này, mấy người cha ta có thể quét ngang thiên hạ, trăm trận trăm thắng!
Trương Tây Lai uống một hớp rượu ngon, kiêu ngạo nói.
Ngay khi Trương Tây Lai vừa dứt lời, hắn nhìn thấy Mộ Dung Lão Cầu vọt đến.
- Trương Tây Lai Chiến Thần, không xong, dưới núi có rất nhiều Phán Quan từ Thiên Sư Điện đến đây, nói Trương Thiên Sư chết rồi, đến chịu tang cho hắn.
Mộ Dung Lão Cầu lập tức kêu lên.
- Phốc!
Trương Tây Lai phun ra luôn ngụm rượu vừa uống.
- Ai đến chịu tang? Muốn tìm cái chết, đám nguyền rủa cha ta?
Trương Tây Lai trừng mắt tức giận nói.
- Chính là đám Phán Quan, nói ngươi phái người đến Diêm La Hoàng Triều báo tang, nói Trương Thiên Sư tu luyện tự bạo, ngay cả tròng mắt cũng bị nổ tung, cực kỳ thê thảm, nói ngươi phái người mời bọn họ đến đây!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
Sắc mặt Trương Tây Lai cứng đờ, sau đó thẹn quá hóa giận ném chén rượu trong tay xuống đất.
- Bịch!
- Thằng cháu trai nào không biết sống chết, dám giả mạo ta đi chịu tang, ông đây lột da hắn!
Trương Tây Lai lập tức giận dữ hét lên.
- Bọn họ nói là người báo tang, còn có lệnh bài Chiến Thần Điện làm chứng, một người trẻ tuổi và một lão già! Trên mặt lão già kia máu thịt be bét, nói là bị nổi Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Hai đứa cháu trai này, muốn chết, còn... ngươi nói cái gì? Người đó có lệnh bài Chiến Thần Điện làm chứng? Một ông già?
Bỗng nhiên Trương Tây Lai giật mình.
- Ố trung Thần Châu chỉ có ba người có Chiến Thần Lệnh, ta, ngươi, và Vương Khả! Người báo tang là Vương Khả? Còn có một ông già? Có lẽ đó là cha ngươi? Ngươi vừa mắng ai là cháu trai?
Hoàng Nguyệt Nga lập tức cười to nói.
Khuôn mặt Trương Tây Lai đen như đáy nồi.
- Dẫn người đến đây!
- Được!
Mộ Dung Lão Cẩu quay đầu chạy đi.
Thần Đô Nguyên Diêm La.
Vương Khả, Trương Thiên Sư, Vương đại tiểu thư, Đại Quang Minh Bồ Tát đánh ra kết giới tầng tầng lớp lớp, bắt đầu nói chuyện.
Vương Khả thở dài một hơi.
- Làm ta sợ muốn chết, các ngươi tìm chúa cứu thế là Quỷ Cốc Tử, may mà không phải là ta, ta còn nghĩ các ngươi muốn mượn đao giết người để giết ta! Dọa ta cả ngày, bây giờ ta yên tâm rồi, các ngươi cũng yên tâm, ta không phải là Quỷ Cốc Tử, ta là Vương Khả!
- Ngươi không phải Quỷ Cốc Tử sao?
Vương đại tiểu thư cau mày nói.
- Thật sự không phải, ta có thể thể với trời, ta là Vương Khả, từ bé đến lớn chưa từng đổi tên!
Vương Khả thể.
Ba người trầm mặc.
- Ba người, ba người các ngươi nhận nhầm người rồi, vậy hôm nay dừng ở đây được không? Ta còn phải làm rất nhiều chuyện nữa.
Ba người không nói gì, cuối cùng nhìn về phía Vương đại tiểu thư.
- Vương Khả, ngươi biết vì sao các thế lực chính đạo đỉnh cấp, hay chính đạo trong thiên hạ đều cho Vương gia ta mặt mũi không?
Vương đại tiểu thư cau mày nói.
- A?
Vương Khả khẽ nhíu mày.
- Vương Cô Sơn là ca ca của ta, trước đây cũng là gia chủ Vương gia, lúc đó Vương Cô Sơn phản bội chính đạo, nhập ma dẫn động thiên hạ bất ngờ làm phản, thậm chí trận chiến đó còn làm cho một nửa Trung Thần Châu vỡ nát, vô số cường giả chết và bị thương nặng trong trận chiến kia, nhưng dù như vậy, sau khi phân thân của ta đi đến các thế lực lớn, bọn họ vẫn cực kỳ tôn sùng ta, ngươi có biết lý do vì sao không?
Vương đại tiểu thư nói.
- Ách! Là bởi vì thái độ của Đại Ma Vương đối với Vương gia?
Vương Khả cau mày nói.
Việc này, Vương Khả đã từng nghe Vương Hữu Lễ nói qua.
Vương đại tiểu thư gật đầu một cái.
- Nhưng có cái ngươi không biết, 3000 năm trước, Đại Ma Vương kinh khủng đến mức nào, lúc đó, trên tỉnh cầu này có rất nhiều tiên nhân, nhưng bọn họ đứng trước mặt Đại Ma Vương không bằng sâu kiến, hoàn toàn không chống lại được, nói giết là giết, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Tiên nhân? Cũng chỉ là con cừu non đợi làm thịt mà thôi. Ma Vương giáng xuống thiên hạ, đại thế hoảng sợ, cả thế giới bị hắn nhấn chìm vào bóng tối, khi đó, tất cả thiên hạ rơi vào sự tuyệt vọng! Nhưng chính Vương Gia ta đã thắp sáng niềm tin cho chính đạo trong thiên hạ.
- Niềm tin?
- Đúng vậy, Vương Gia tạo nên niềm tin cho chính đạo trong khắp thiên hạ, niềm tin này đến từ đâu? Đến từ việc Đại Ma Vương kiêng ky Vương Gia ta, hắn chỉ phòng thủ nhưng không dám đánh xuống, cho đến khi hình thành một đại thế, hắn có rất nhiều tà ma đi theo, hắn mới dám ra tay với Vương Gia. Trong lúc hắn nói chuyện, chúng ta mới biết được, hắn sợ hãi một người họ Vương.