- Vương Khả? Ngươi, ngươi họ vương? Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, ba ngàn năm trước Ma Vương lão gia muốn tìm cừu gia, nói cừu gia kia cực kỳ nguy hiểm, còn nói chỉ có cừu gia kia mới có thể tổn thương lão gia, thậm chí chính bởi vậy mà lão gia đã tàn sát, theo dõi người họ Vương trong toàn thiên hạ, đáng tiếc mãi vẫn không tìm ra cừu gia kia, cừu gia kia là ngươi? Bằng không làm sao có thể phá bố trí của lão gia? Quỷ Cốc Tử, ngươi là Quỷ Cốc Tử mà lão gia từng nhắc đến, Quỷ Cốc Tử!
Cửu Diệu chân nhân kinh hoảng kêu lên.
Vương Khả ở bên nghe mà không khỏi sửng sốt:
- Quỷ Cốc Tử? Mẹ nó, lão tử còn là Khổng Tử, Mặc Tử, Hàn Phi Tử, ai là Quỷ Cốc Tử? Ngươi có điên không, hơi đâu đi đặt loạn tên cổ nhân cho ta?
Vương Khả nói đến một nửa, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, không đúng, Quỷ Cốc Tử chẳng phải là cổ nhân trên địa cầu ư? Sao Cửu Diệu chân nhân biết được Quỷ Cốc Tử? Hắn biết lịch sử địa cầu?
Không đúng, là Đại Ma Vương nói cho hắn biết. Đại Ma Vương?
Đại Ma Vương là người từ địa cầu trốn đến Thân Châu Tinh này?
Lúc ở địa cầu từng bị Quỷ Cốc Tử đánh bại? Sau đó mới đến gây họa Thần Châu Tinh?
- Quỷ Cốc Tử? Hình như, hình như cũng họ Vương?
Trong đầu Vương Khả chớp qua sách lịch sử từng đọc trước đây.
Sắc mặt hắn đại biến, không thể nào, tổ tiên của ta là Quỷ Cốc Tử? Đại Nhật Bất Diệt Thần Công của ta là do Quỷ Cốc Tử lưu lại? Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của ta cũng là do Quỷ Cốc Tử để lại cho huyền tôn hậu thế là mình? Gia gia của tổ gia gia ta là Quỷ Cốc Tử?
- Ta... ta cũng là người có bối cảnh?
Vương Khả biến sắc.
- Không, không, không, ta không muốn cứ vậy chết đi, ta không muốn, không, ta không thể chết!
Trước lúc triệt để hóa thành mây khói, Cửu Diệu chân nhân phát ra tiếng hét thê lương sau cùng.
- Ngươi không chết thì ai chết? Không phải vừa nãy ngươi còn thách thức ta sao? Mẹ nó, sắp chết lại đổi ý, có chơi thì phải có chịu chứ! Vương Khả trừng mắt khinh miệt nói.
- Không!
Cửu Diệu chân nhân phát ra tiếng hét thê lương cuối cùng, sau đó triệt để tan thành mây khói.
Bên ngoài vực sâu, Trương Thiên Sư, Đại Quang Minh Bồ Tát, Vương đại tiểu thư đều trừng mắt, thần tình cổ quái vô cùng.
- Sao ta cảm thấy khí tức Cửu Diệu chân nhân càng lúc càng yếu?
Trương Thiên Sư ngơ ngác nói.
- Gia gia, Cửu Diệu chân nhân triệt để chết rồi, tan thành mây khói, không thấy đâu nữa!
Nơi xa, Trương Thần Hư kêu lên.
- Ngươi nói cái gì? Chết rồi? Thật không sống lại được?
Trương Thiên Sư trừng mắt nói.
- Không sống lại được, đã tan thành mây khói rồi, còn sống lại kiểu gì?
Trương Thần Hư nói.
Trương Thiên Sư hít sâu một hơi khí lạnh, tròn mắt nhìn hai người bên cạnh:
- Tiểu tử Vương Khả này không phải người! Mẹ nó, chuyện ba chúng ta hợp lực đều không làm được, hắn lại cứ thế nhẹ nhàng giải quyết?
- Chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi rồi, Vương Khả có thể giết Thiên Ma?
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Vương Khả? Vừa rồi Cửu Diệu chân nhân gọi Vương Khả là Quỷ Cốc Tử? Quỷ Cốc Tử? Chẳng lẽ... !
Thần sắc Vương đại tiểu thư lại không ngừng biến ảo.
Ngay khi ba người còn đang nghị luận, trên bầu trời Diêm La Nhân Hoàng cũng đột nhiên hét thảm một tiếng.
- AI Chỉ thấy, ngân quang và quang mang bảy màu vờn quanh ngoài thân Diêm La Nhân Hoàng chợt thoát thể mà ra, bay thẳng xuống dưới vực sâu. Hư ảnh nhện trên người cũng bất chợt tiêu tán, Diêm La Nhân Hoàng theo đó rơi rụng thẳng xuống đất.
Không chỉ Diêm La Nhân Hoàng, Trương Lý nhi cũng tương tự, sau một tiếng hét thảm, ngân quang quanh thân trút thẳng tới vực sâu, chỉ là Trương Lý nhi không rơi xuống, mà cả người lập tức được bao bọc trong lửa lớn hừng hực.
Trong vực sâu, lần nữa truyền đến tiếng hét thảm thiết thê lương của Vương Khả.
- Lại là quả cầu ánh sáng màu bạc quái quỷ này? Ta không cần, sao các ngươi cứ phải chui hết vào trong người ta. A, cứu mạng, !
Cửu Diệu chân nhân chết rồi!
Sau khi hắn chết không bao lâu, uy lực trận pháp quan tài đen trói buộc Trương Thiên Sư, Vương đại tiểu thư, Đại Quang Minh Bồ Tát cũng theo đó yếu đi. Ba người đồng thời ra tay, một tiếng rền vang, trận pháp quan tài đen ầm vang nổ tung, sau đó hóa thành một trận sương mù chậm rãi tan thành mây khói.
- Sư huynh!
Trương Thiên Sư ôm theo thương thế, lập tức phóng tới Diêm La Nhân Hoàng đang nằm rạp dưới đất.
Lúc này, Diêm La Nhân Hoàng đã mất đi toàn bộ lực lượng, cả người chỉ còn da bọc xương, thoi thóp một hơi.
Bành!
Trương Thiên Sư lập tức thúc giục lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Diêm La Nhân Hoàng. Liều mạng muốn cứu sống Diêm La Nhân Hoàng.
Diêm La Nhân Hoàng được lực lượng Trương Thiên Sư quán thể, mí mắt run lên, mở to mắt nhìn Trương Thiên Sư đang liều mạng cứu mình.
Lúc này, đến cả cháu gái Trương Thiên Sư đều không để ý, chỉ một lòng một dạ chữa thương cho mình?
- Tại sao? Tại sao ngươi phải cứu ta?
Diêm La Nhân Hoàng khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Trương Thiên Sư.
Diêm La Nhân Hoàng hiểu rất rõ tình cảnh mình lúc này, một thân tu vi bị phế, hết thảy tỉnh hoa bị rút khô, nếu không nhờ người cứu, e rằng sớm đã chết đi. Mình đối xử với Trương Thiên Sư như vậy, sao hắn còn phải cứu ta?
- Ngươi là sư huynh của ta, cả đời này mãi là sư huynh của ta!
Mặc dù sư huynh ngươi làm rất nhiều chuyện hồ đồ, nhưng mà, ta không bao giờ quên, năm đó lúc ta còn tuổi nhỏ, gia tộc bị sơn phỉ đồ sát, chỉ có mỗi mình ta trốn được ra ngoài, hôm ấy trời tuyết lớn, ta tưởng mình sắp chết cóng ngoài hoang dã, là sư huynh cõng ta lên núi, còn quỳ xuống cầu xin sư tôn thật lâu, nhờ vậy ta mới bái nhập môn hạ sư tôn!
Đến sau, ở trong sơn môn ta bị người bắt nạt, thực lực sư huynh tuy cũng chẳng ra sao, song vẫn liều mạng che chở ta, để ta khỏi bị đám sư huynh xấu tính kia làm khó, vì thế, sư huynh bị bọn họ gọi đi rất nhiều lần, lại không cho ta biết, len lén tự bôi thuốc trị liệu.
Sau này chúng ta có chút thực lực, sư huynh còn dẫn ta đi báo thù cho phụ mẫu, lần đối mặt sơn phỉ đó, sư huynh cần giúp ta ba đao, máu me khắp người, cùng ta giết sạch sơn phỉ, báo thù cho cha mẹ, ta nhớ lúc báo thù xong, sư huynh mang ta đi tới trước mộ cha mẹ, nói cha mẹ yên nghỉ, về sau hai ta là huynh đệ, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng!