Bất Diệt Thần Vương

Chương 2070: Vương Khả ở bên người




Đến đây, Diêm La Nhân Hoàng mới dân khôi phục thần trí.

- Ma Cửu? Không phải ngươi nói giúp ta thành tiên ư? Không phải ngươi nói cả đời thề trung thành với ta ư? Tại sao? Tại sao?

Diêm La Nhân Hoàng trong trạng thái hư nhược, không cam tâm nói.

- Trung thành với ngươi? Buồn cười, Thiên Ma nhất tộc chúng ta chỉ trung thành với Ma Vương lão gia, các ngươi chỉ là khôi lỗi Thiên Ma chúng ta nâng đỡ lên mà thôi, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng! Giờ ngươi oán trách ta làm gì? Để lộ ra sự ấu trĩ của mình à?

Cửu Diệu chân nhân cười lạnh nói.

- Không, Ma Cửu, ta không thể chết, những lực lượng kia đều là của ta, trả lại cho ta, trả lại cho ta!

Diêm La Nhân Hoàng gầm lên.

- Bây giờ, đại bộ phận lực lượng kia đã vào trong cơ thể Trương Lý nhi, ngươi đừng mơ tưởng đến làm gì, chỉ lát nữa thôi, chúng sẽ đến trong cơ thể ta!

Cửu Diệu chân nhân đắc ý nói.

- A, Ma Cửu, Vương Khả sẽ không bỏ qua ngươi, a! Trương Lý nhi bị bơm vào lực lượng vô cùng vô tận, không khôi gào lên đau đớn.

- Vương Khả? Ha ha ha ha, Vương Khả? Giờ không biết Vương Khả đã chạy đi đâu rồi! Hắn sẽ đến cứu ngươi? Đến đi? Ngươi bảo hắn đến xem nào? Ta đứng ở chỗ này, ngươi gọi hắn đến đi!

Cửu Diệu chân nhân cười lên khinh miệt.

Ngay lúc Cửu Diệu chân nhân vừa dứt lời, một thanh trường kiếm vàng óng ánh đã gác lên cổ Cửu Diệu chân nhân, lưỡi kiếm dán chặt da thịt Cửu Diệu chân nhân, khiến lông tóc toàn thân Cứu Diệu chân nhân dựng đứng cả lên.

- Vương Khả, ngươi... sao ngươi lại ở sau lưng ta, ngươi đến sau lưng ta từ lúc nào?

Cửu Diệu chân nhân kinh hãi gầm nói.

Bản thân hắn có Thần Nguyệt Tinh Hoa Cầu hộ thể, ngay cả bọn Trương Thiên Sư đều không cách nào áp sát, tại sao Vương Khả đến sau lưng từ lúc nào mà hắn không biết? Điều này sao có thể.

- Ta một mực trốn ở bên cạnh ngươi! Ngươi không biết ư?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Cái gì?

Cửu Diệu chân nhân càng thêm kinh hãi.

- Trương Thần Hư, đừng giả vờ, mang cha ngươi tránh ra xa chút!

Vương Khả đạp một cước xuống thân ảnh dưới chân.

Chỉ thấy, trong đống thi thể tà ma dưới chân có gì đó khẽ chuyển động, là Trương Thần Hư, Trương Thần Hư thu lại pháp thuật, bò ra từ trong đống thi thể.

- Vương Khả, trước ngươi nói mang chúng ta trốn đi, chính là trốn ở ngay bên người Cửu Diệu chân nhân đấy hả? Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết!

Trương Thần Hư đứng dậy mắng.

- Ngươi biết cái gì, lúc ấy bọn họ đánh nhau làm đất rung núi chuyển, ta không giả vờ thành tà ma bị khống chế, làm sao có thể trốn qua được? Lúc ấy xảy ra động đất, tà ma ở trăm tầng vực sâu ùn ùn rơi xuống dưới chân Cửu Diệu chân nhân, chúng ta không cùng rơi xuống theo, chẳng lẽ trốn ở bên ngoài? Dư ba từ đại chiến giữa Trương Thiên Sư và Diêm La Nhân Hoàng cũng đủ lấy mạng các ngươi, chỉ có ở bên người Cửu Diệu chân nhân mới là an toàn nhất! Ngươi hiểu không!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.

Ở bên, Cửu Diệu chân nhân bị Vương Khả gác trường kiếm lên cổ, sắc mặt đen kịt như đáy nồi, mẹ nó, vừa rồi tìm nửa ngày không tìm được, hóa ra là một mực trốn ở bên cạnh ta, còn nằm sát một bên ống quần, dùng pháp thuật tạo hư ảnh nhện, giả vờ thành một trong đám tà ma xui xẻo kia? Còn để cho hắn giả vờ thành công? Tại sao, tại sao lại thế này?

- Được rồi, Cửu Diệu chân nhân, hai tay ôm đầu, đừng vọng tưởng phản kháng. Thanh kiếm này của ta không mọc mắt đâu, chỉ cần hơi khẽ không cẩn thận liền sẽ khiến ngươi đầu thân đôi ngã, đừng trách ta không nhắc ngươi nhắc! Lại đây, đưa quả bóng bạc gì kia trong tay ngươi cho ta! Đừng phản kháng, bằng không ta cho ngươi thấy máu ngay lập tức, thấy không, thần kiếm ghê lắm, ta nhìn mà còn sợ hãi, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ?

Vương Khả trừng mắt uy hiếp Cửu Diệu chân nhân.

Cửu Diệu chân nhân:

— 212] Cửu Diệu chân nhân nghĩ không ra Vương Khả sẽ đột nhiên xuất hiện, đám người Trương Thiên Sư chen ở trong quan tài càng không ngờ được Vương Khả sẽ xuất trường theo kiểu này! Mẹ nó, chúng ta đều tưởng sắp đi đứt hết rồi, kết quả, ngươi nói cho ta biết ngươi đánh vào trung tâm nội bộ kẻ địch, tùy thời có thể chém giết đầu sở?

- Vương Khả! Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta!

Trên trời Trương Lý nhi kinh hỉ kêu lên.

- Thoải mái đi, chuyện nhỏ thôi! Cái thứ Thiên Ma rác rưổi này, ta một kiếm chặt một tên, nếu không phải lo lắng làm thịt tên Thiên Ma này sẽ tạo thành ảnh hưởng với ngươi, vừa rồi ta đã giơ tay chém xuống rồi!

Vương Khả ngước mắt nhìn lên Trương Lý nhi trên không trung, trấn an nói.

- Ngươi tốt nhất!

Trương Lý nhi cố chịu đựng đau đớn, cao hứng nói.

- Đó là đương nhiên, ai bảo ta là nam nhân của ngươi?

Vương Khả ôn nhu nói.

- Vương Khả, giờ đang lúc then chốt, hai người các ngươi thôi đừng liếc mắt đưa tình được không? !

Trương Thần Hư ở bên thần sắc cổ quái nói.

- Liên quan gì đến ngươi! Trương Thần Hư, ngươi nhìn cái gì? Bảo các ngươi trước tránh ra xa xa, ngươi không nghe được? Ta đang bắt Ma Cửu làm con tin, lát nữa vạn nhất ta dùng sức quá mạnh, hãm không được, chặt luôn bọn ngươi thì phải làm sao? Đi mau đi mau!

Vương Khả thúc giục nói.

Cơ mặt Trương Thần Hư co quắp cả lại:

- HừI Hừ xong, Trương Thần Hư vội cõng Trương Đông bay ra vực sâu.

Vương Khả lại quay sang nhìn Cửu Diệu chân nhân:

- Nhường ngươi giơ hai tay ôm đầu, ngươi không nghe thấy? Có tin ta cắt đứt cổ họng ngươi không?

- Vương Khả, ngươi biết mình đang làm cái gì không?

Cửu Diệu chân nhân phẫn hận nói.

- Sao ta lại không biết? Ta bảo ngươi giơ tay, ngươi không nghe được? Ngươi nghĩ ta gác trường kiếm lên cổ ngươi là để đùa chắc?

Vương Khả trừng mắt uy hiếp nói.

Cửu Diệu chân nhân trầm mặc một lúc, lát sau mới nói:

- Vậy ngươi giết ta thử đi, xem có thể giết chết ta không!

- Ái chà chà, ngươi còn mạnh miệng, thật tưởng ta không dám động ngươi? Nếu không phải vì Lý nhi, ngươi nghĩ ta sẽ chờ tới bây giờ? Nhanh, đưa quả cầu ánh sáng màu bạc trong tay ngươi cho ta, nhanh lên!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ta cho ngươi, ngươi cầm được không? Thử xem!

Cửu Diệu chân nhân cười lạnh nói.

Vương Khả đưa tay muốn cầm, nhưng chỉ một khắc sau, nét mặt hắn bất giác cứng lại: