Bất Diệt Thần Vương

Chương 207: Tình Tiết Máu Chó




Cho dù Vương Khả đụng đến mặt mũi bầm dập, máu mũi phun ra, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cũng không phản ứng.

Đúng lúc Vương Khả gặp trở ngại giống như lên cơn điên, một tiếng kêu to vang lên trên không trung.

- Vương Khả, ngươi đang làm gì thế?

Một tiếng kêu to truyền đến, khiến Vương Khả như nghe được tiên nhạc.

- Sư tôn, là ngươi? Quá tốt rồi!

Vương Khả vui mừng nói.

Chỉ thấy, Trần Thiên Nguyên ở trong không trung, đặt chân xuống thuyền.

- Sư tôn, nhanh, nhanh giúp ta chém tên dâm tặc này, bạn gái của ta trong ngực hắn, hắn muốn cướp người yêu của ta, vợ tương lai của đồ đệ ngươi, sư tôn, nhanh lên!

Vương Khả nóng nảy kêu.

- Ngươi nói linh tinh gì vậy!

Trần Thiên Nguyên trợn mắt.

- Sư tôn, là thật, U Nguyệt đã đồng ý, bây giờ chúng ta là người yêu của nhau, ngươi nhanh hỗ trợ đi, vừa rồi tên dâm tặc này còn chiếm tiện nghi của U Nguyệt đấy! Giết hắn!

Vương Khả lo lắng cầu xin, nói.

- Hắn là cha công chúa U Nguyệt, ngươi nói cái gì vậy?

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Cha cũng không được? Hả, ngươi nói cái gì? Cha? Hắn là, hắn là cha của U Nguyệt?

Vương Khả há miệng ngạc nhiên.

- Hiu!

Chỉ thấy nam tử tuấn mỹ kia vung tay lên, bỗng nhiên tường không khí trước mặt biến mất.

Trần Thiên Nguyên quay đầu, nghi hoặc nhìn chung quanh.

- Sư tôn, ngươi không nhìn nhầm đấy chứ? Hắn thật là cha công chúa U Nguyệt? Hắn còn trẻ như vậy?

Vương Khả mờ mịt nói.

- Vi sư lừa ngươi bao giờ chưa?

Trần Thiên Nguyên nghiêm mặt nói.

- Không, không, chỉ là, chỉ là ta không nghĩ tới, hắn đến không nói một tiếng, làm hại ta chật vật như thế!

Vương Khả cười khổ nói.

Đã là cha thì không sao, vừa rồi hắn kiểm tra thương thế cho U Nguyệt, bản thân lại hiểu lầm.

- Tiểu tử, can đảm lắm, rất lâu rồi không có ai dám mắng ta là dâm tặc!

Nam tử tuấn mỹ cười nói.

- Cha vợ tại thượng, vừa rồi tiểu tử mạo phạm! Xin lượng thứ!

Vương Khả lập tức thay đổi cảm xúc, cung kính nói.

Cha vợ?

Trần Thiên Nguyên ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả, hình như đồ đệ này của mình, giống như không biết xấu hổ thì phải? Vừa mới đây đã gọi rồi?

- Đừng gọi ta là cha vợ, ta không nhận nổi đâu, ngươi cũng không đủ tư cách!

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu.

- Vừa rồi chỉ là hiểu lầm!

Vương Khả lập tức cười làm lành nói.

- Ngươi không cần nói xin lỗi, hành động vừa rồi của ngươi, ta đã nhìn ở trong mắt, ta thấy, ngươi cũng coi như có tâm đối với con gái ta!

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu.

- Đó là đương nhiên!

Vương Khả lập tức nói.

- Thế nhưng, tu vi ngươi quá yếu, thân phận lại thấp, làm sao con gái ta có thể gả cho ngươi? Ta thích chân tình của ngươi, nhưng chỉ có chân tình thì không đủ, con gái ta chỉ là nhất thời gặp rủi ro mà thôi, về sau sẽ lên trên chín tầng trời, ngươi không với tới được nàng! Cho nên, sớm cắt đứt ý nghĩ này đi!

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu nói.

Vương Khả há miệng ngạc nhiên:

- Tiền bối, ở quê hương của ta, trước hôn nhân xem thường con rể thường là mẹ vợ, đây là lần thứ nhất ta gặp gia trưởng, ngài như này, có phải có chút... hay không!

Trần Thiên Nguyên ở một bên khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng không thoải mái đối với tên nam tử coi thường đồ đệ mình, nhưng cuối cùng không có mở miệng.

- Ta nói này, ta không phải nhằm vào ngươi, ngược lại, ta thật sự thích ngươi, thế nhưng thích là không đủ, đây là con gái ta, ta sẽ không bởi vì thích ngươi, liền giao cho ngươi, nó sẽ bay lên cửu thiên, ngươi không đuổi kịp đâu, ở đây có một trăm vạn linh thạch, quên con gái ta đi!

Nam tử tuấn mỹ ném cho Vương Khả một cái vòng tay trữ vật.

Vương Khả kinh ngạc nhìn vòng tay trữ vật bị ném đến. Trong đầu quanh quẩn tình tiết máu chó chiếu trên ti vi:

- Ở đây có một trăm vạn, rời khỏi con gái ta đi?

- Tiền bối, nếu không, ngươi nhìn lại ưu điểm của ta đi, ta cảm thấy, không nên dùng tiền tài để cân nhắc tình yêu chân thành!

Vương Khả buồn bực nói.

- Không cần! Đa tạ khoảng thời gian này ngươi chăm sóc con gái ta! Thời gian cũng không còn sớm, ta phải đi!

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu.

- Tiền bối, tiền bối, ngươi làm như vậy là chia cắt uyên ương, có thể nói chuyện hay không! Nói tiền cũng được, muốn lễ hỏi bao nhiêu cũng có thể bàn bạc!

Vương Khả lo lắng nói.

Nam tử tuấn mỹ lại nhìn về phía Vương Khả cười cười, lắc đầu. Tiếp theo nhìn Trần Thiên Nguyên:

- Trần Thiên Nguyên, ta đi đây, lần này cứu con gái ta, nhận của ngươi một phần tình!

- Khách khí!

Trần Thiên Nguyên hơi thi lễ.

- Tạm biệt!

Nam tử tuấn mỹ ôm công chúa U Nguyệt dậm chân bay lên trời.

- Này, này, ngươi chờ một chút!

Vương Khả lo lắng hô.

Thế nhưng, nam tử tuấn mỹ căn bản không để ý tới, trong nháy mắt đã biến mất ở bên trong sương mù.

- Ta gọi là Vương Khả!

Vương Khả hô hào.

Nhưng, nam tử tuấn mỹ đã ôm công chúa U Nguyệt biến mất.

Vương Khả nhìn sương mù mênh mông, sắc mặt trở nên khó coi.

- Sư tôn, người kia là ai? Là người cha không tầm thường của U Nguyệt sao? Hắn mang bạn gái ta đi, cũng không hỏi qua ta có đồng ý không, hắn có giảng lý hay không vậy!

Vương Khả hết sức tức giận.

- Được rồi, bớt tranh cãi! Hắn có tư cách này!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

Vương Khả:

-...

Mối tình đầu còn chưa bắt đầu của ta, thanh xuân còn chưa có nở rộ của ta, liền dừng ở đây sao? Ta căn bản chưa kịp chuẩn bị, dựa vào cái gì chứ?

- Đây là đệ tử Ma Giáo? Kim Đan cảnh?

Trần Thiên Nguyên nhìn về phía Đồng An An trọng thương thổ huyết bên cạnh.

Giờ phút này Đồng An An đã thoi thóp, nhưng vẫn thấy rõ tất cả chuyện vừa rồi!

- Vương Khả, ngươi, ngươi gạt ta, ngươi căn bản không phải là Nguyên Anh cảnh, ngươi chỉ là Tiên Thiên cảnh? Ngươi gạt ta, phốc, phốc!

Đồng An An thổ huyết, tuyệt vọng chỉ Vương Khả.

Lực lượng vừa rồi của Vương Khả đã nói rõ tất cả, hắn chỉ là Tiên Thiên cảnh, bản thân dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết, vậy mà bản thân lại bị hắn dọa đến nông nỗi này.

- Ta nói ta là Tiên Thiên cảnh, ngươi không tin!

Vương Khả vung tay áo.

- Ngươi chính là đệ tử Trần Thiên Nguyên, ngươi là chính đạo? Chu Yếm không có gạt ta, là ngươi gạt ta, làm hại ta, làm hại ta..., phốc!

Đồng An An thổ huyết, tuyệt vọng.

- Ngươi chỉ bị thương một chút ngoài da, ta đã mất đi tình yêu, ta còn đau khổ hơn so với ngươi đây này!