Bất Diệt Thần Vương

Chương 2047: Tây Môn Thuận Thủy kiên quyết




Hoàng Nguyệt Nga nói.

Trương Tây Lai tròn mắt nhìn Hoàng Nguyệt Nga, ngươi đánh rắm! Mẹ nó, Đăng Tiên Cảnh mà chặt như chặt rau? Ngươi lừa ai đấy?

- Ngươi không tin thì hỏi xem, giờ có ai ở Chiến Thần Điện mà không biết chuyện này?

Hoàng Nguyệt Nga đầy mặt không đáng nói, nói xong liền xoay người rời đi.

Trương Tây Lai nhìn theo bóng lưng Hoàng Nguyệt Nga, mặt đầy ngạc nhiên, để ta đi hỏi? Chẳng lẽ ngươi nói là thật? Điều này sao có thể? Ôm theo nghi hoặc, Trương Tây Lai liền cũng đi tìm chiến tướng Chiến Thần Điện hỏi đò.

Lúc này, bên trong Thiện Thần Điện có năm người đang ngồi.

Năm người lần lượt là Thiện Hoàng, Tây Môn Thuận Thủy, Vương đại tiểu thư, Trương Thiên Sư và Đại Quang Minh Bồ Tát.

- Vương đại tiểu thư, Trương Thiên Sư, các ngươi cũng khôi phục đỉnh phong, tốt quá!

Đại Quang Minh Bồ Tát hít sâu một hơi, nói.

- Chúng ta cùng là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, thời gian khôi phục tu vi sàn sàn như nhau! Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi đã tìm hiểu được bí mật về Thiên Ma?

Vương đại tiểu thư nghiêm mặt nói.

- Đúng vậy, chúng ta ở dưới thâm uyên kia ngàn năm, nên nói, chúng ta đều nói cả. Phát hiện lần này, e rằng... !

Đại Quang Minh Bồ Tát trình bày lại một lượt bí mật về Thiên Ma.

Nghe xong Đại Quang Minh Bồ Tát trình bày, mấy người đang ngồi tại trường đều nhướng mày, có vui sướng, có kinh hoảng, có hoảng loạn, có lo lắng.

Đại Quang Minh Bồ Tát nói xong, đại điện liền sa vào trầm mặc.

- Việc này nhất định phải chiếu cáo thiên hạt!

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

- Nhưng mà, chiếu cáo thiên hạ, liệu người trong thiên hạ có tin?

Chính đạo còn đỡ, nhưng tà ma thì sao? Bọn họ sẽ tin tưởng Đại Ma Vương muốn bọn họ chết sạch?

Vương đại tiểu thư trầm giọng nói.

- Hiện tại lãnh tụ phía tà ma là Nam Thần Châu Thi Đế, ta có thể đích thân đi một chuyến!

Thiện Hoàng trịnh trọng nói.

- Thi Đế? Ha ha ha, Khương Hoàng, ngươi đi Nam Thần Châu, chẳng lẽ không sợ bị Thi Đế tiêu diệt? Phải biết, ngươi đã lừa gạt con gái bảo bối của nàng, còn sinh ra U Nguyệt! Ngươi đi tìm Thi Đế nói chuyện? Thi Đế không giết ngươi mới lạ!

Vương đại tiểu thư có chút hả hê nói.

- Vương đại tiểu thư, ta lừa gạt lúc nào?

Thiện Hoàng nhíu mày nói.

- Ngươi đừng có phủ nhận, con gái Thi Đế, tiền nhiệm Thi Quỷ Nữ Hoàng chính là hảo hữu của ta. Hừ, năm đó tâm tư ngươi thế nào, ta còn không biết? Cũng chỉ có nha đầu không tim không phổi kia mới khiến ngươi đắc sính. Nha đầu kia dễ bị lừa, nhưng cha nàng Thi Đế không dễ lừa đâu, ngươi đi, khác gì chui đầu vào chỗ chết!

Vương đại tiểu thư cười lạnh nói.

- Ta mang U Nguyệt đi cùng, đến lúc đó... !

Thiện Hoàng nhíu mày nói.

- Quỷ U Nguyệt? À? U Nguyệt là cháu ngoại Thi Đế, Thi Đế chỉ có đứa cháu ngoại này, nói không chừng thật có khả năng bị ngươi qua mặt!

Vương đại tiểu thư nhướng mày nói.

- Ta phụ trách thông báo Thi Đế! Phật Môn, Đạo Môn giao cho Đại Quang Minh Bồ Tát, Trương Thiên Sư. Với thân phận địa vị hai người, hẳn là không thành vấn đề. Chỉ cần cao tầng quyết định, mặt dưới chắc cũng dễ mở rộng!

Thiện Hoàng nói ra.

- Ngươi tưởng dễ lắm chắc? Hiện tại Đạo Môn không hề thanh tịnh! Hình như Phật Môn cũng tương tựt Có tà ma nằm vùng trong đó, chỉ sợ... !

Trương Thiên Sư khẽ nhíu mày.

- Chuyện do người làm! Cứ thử xem!

Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.

- Đành tạm vậy đi!

Trương Thiên Sư cũng gật đầu.

- Thật ra ta lại cảm thấy, hẳn nên chờ chút đã!

Tây Môn Thuận Thủy ở bên chợt lên tiếng.

- Hả?

Chúng nhân đồng loạt quay đầu nhìn sang Tây Môn Thuận Thủy.

Hôm nay mở họp, Trương Tây Lai không tư cách tham gia, nhưng Tây Môn Thuận Thủy lại có thể tham gia, đủ thấy đám người tại trường đều thừa nhận hắn, thừa nhận ở đây không phải là thực lực, mà là trí tuệ.

- Ta cảm thấy việc cấp bách bây giờ là trước tìm ra toàn bộ Thiên Ma, đó mới là then chốt! Đại Ma Vương lúc nào cũng có thể triệt để khống chế thiên đạo, hiện tại, Thiên Ma là phương thức hữu hiệu nhất để suy yếu lực lượng của Đại Ma Vương, chúng ta nhất định phải nắm vững phương thức này trong tay!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.

- Ồ?

Cả đám đồng thanh ồ lên.

- Đại Quang Minh Bồ Tát, vừa rồi ngươi nói, Vương Khả có thể chém giết Thiên Ma?

Tây Môn Thuận Thủy nghiêm mặt nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát.

- Đúng vậy, ngươi nói Vương Khả chém giết Thiên Ma, như vậy khác gì ảnh hưởng được tới ghi chép của thiên đạo đối với Thiên Ma, sao mà Vương Khả làm được?

Trương Thiên Sư cũng kinh ngạc nói.

- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi không nhìn lầm chứ? Vương Khả? Bằng hắn cũng có thể... ?

Thiện Hoàng khó mà tin tưởng nói.

Chỉ có Vương đại tiểu thư là đột nhiên híp mắt lại, như có điều suy nghĩ, chỉ là trong mắt nghi hoặc rất nặng, còn chưa dám khẳng định.

- Chuyện này, ta tuyệt đối không nói láo!

Đại Quang Minh Bồ Tát lắc đầu.

- Ngươi hỏi qua Vương Khả nguyên nhân không?

Trương Thiên Sư lập tức nói.

Đối với nhân phẩm Đại Quang Minh Bồ Tát, chúng nhân tự nhiên tin tưởng.

- Tiểu hoạt đầu Vương Khả kia, ngươi lại không phải không biết, hắn sợ ta biết được, liều mạng lau đi toàn bộ vết tích, còn đặc ý tặng quà cho ta, đặn ta đừng nói với người khác! Hắn sao có thể ăn ngay nói thật được?

Đại Quang Minh Bồ Tát cười khổ nói.

- Ngươi thu lễ của Vương Khả?

Trương Thiên Sư thoáng ngây dại.

- Suốt ngày chỉ biết làm ba chuyện tà môn ngoại đạo, tặng lễ?

Sao mà U Nguyệt nhìn trúng hắn không biết?

Thiện Hoàng trừng mắt giận nói.

Vương đại tiểu thư lại như có điều suy nghĩ:

- Ta muốn gặp mặt Vương Khả, ta có một số chuyện cần xác minh lại với hắn!

- Ngươi muốn xác minh điều gì? Hết thảy tư liệu về Vương Khả, ở chỗ ta đều có cả!

Thiện Hoàng nói.

Vương đại tiểu thư lắc đầu, không chịu nói.

- Có Đại Quang Minh Bồ Tát làm chứng, vậy nhất định là thật.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, đối với chính đạo chúng ta mà nói, chuyện Vương Khả có thể chém giết Thiên Ma tuyệt đối là chuyện tốt. Nhưng là, ta muốn phê bình Đại Quang Minh Bồ Tát, việc hệ trọng như thế, sao ngươi lại tùy ý nói ra?

Tây Môn Thuận Thủy đột nhiên quay sang nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát, trầm giọng nói.

- Hả?

Đại Quang Minh Bồ Tát sửng sốt.

- Đúng vậy, ngươi đã nhận lễ của Vương Khả rồi, sau lưng lại bán ra Vương Khả, ngươi không thành thật!