Bất Diệt Thần Vương

Chương 2039: Lập công chuộc tội




- Không!

Dưới đáy biển, Hắc Long không cam tâm, gầm lên một tiếng thê lương.

Đầu bên kia, Viên Diệu La Hán bị Bất Giới La Hán dùng Phi Lai Phong trấn áp, lúc này cũng đã sắp chịu hết nổi, có vẻ chỉ thoáng chốc nữa thôi liền sẽ triệt để bất động.

- Sư tôn! Cứu ta!

Viên Diệu La Hán ngước mắt nhìn lên không trung kêu gào cầu cứu.

Cung Sơn Hải đã tuyệt vọng, bản thân bị trấn áp toàn diện, tia hi vọng duy nhất còn lại chính là Đại Hắc Ám Bồ Tát có thể thắng được. Hắn la lên, tiếng nói mang theo phật âm, bay thẳng đến quang mang Địa Tàng Vương Bồ Tát giữa trời.

Quang mang Địa Tàng Vương Bồ Tát kia chính là Đại Quang Minh Bồ Tát, lúc này đang bận rộn luyện hóa ký ức Đại Hắc Ám Bồ Tát, đột nhiên lại bị phật âm quấy nhiễu.

- Nghiệt chướng, còn chưa nháo đủ?

Đại Quang Minh Bồ Tát phẫn nộ hét.

Thanh âm truyền về, khiến Viên Diệu La Hán giật mình cả kinh.

Là Đại Quang Minh Bồ Tát, không phải Đại Hắc Ám Bồ Tát?

Vương Khả nói thật, Đại Hắc Ám Bồ Tát thua? Kết thúc? Hết thảy đều kết thúc?

Không trung.

Vương Khả tiếp lấy Định Quang Kính từ trong tay Vương Hữu Lễ.

- Vương Hữu Lễ, tốt rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta!

Vương Khả nói.

- Vậy được!

Vương Hữu Lễ đưa vòng tay trữ vật cho Vương Khả.

Vương Khả nhìn qua một lượt, biến sắc hỏi:

- Vương Hữu Lễ, lúc trước trong vòng tay trữ vật ta đưa cho ngươi có năm ức cân linh thạch, sao giờ chỉ còn lại ba vạn cân linh thạch?

- Dùng rồi, vừa nãy chẳng phải ngươi cũng thấy?

Vương Hữu Lễ nói.

- Nhưng mà.... sao dùng nhanh vậy được, có phải ngươi tham ô không?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Mới qua bao lâu, sao tiêu tiền nhanh thế? Ngươi phá của còn hơn cả Tây Môn Tĩnh?

- Tham ô cái khỉ khô, lão tử là người như vậy ư?

Vương Hữu Lễ lập tức nhảy dựng lên.

- Không phải? Năm ức cân linh thạch, mới chút đã gần hết sạch?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, ta coi chừng nãy giờ, Vương Hữu Lễ len lén giấu đi đại khái chừng năm trăm vạn cân linh thạch!

Long Bà ở bên đột nhiên bay tới.

Vương Hữu Lễ:

—ÒI Vương Khả mặt đen như đáy nồi, mắt nhìn chằm chằm Vương Hữu LỄ.

- Ngươi, ngươi... ta giúp ngươi làm việc, ngươi còn phái người âm thầm giám thị ta?

Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.

- Ai bảo ngươi tay chân không sạch sẽ?

Vương Khả cũng trừng mắt.

- Ta chỉ lấy phí dịch vụ của mình thôi. Không phải trước đó đã thỏa thuận rồi ư? Là phí dịch vụ!

Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.

- Đánh rắm, sao vừa rồi ngươi không nói, nếu không phải là Long Bà ở bên coi chừng, có phải ngươi tính cầm hai phần phí dịch vụ?

Vương Khả quát hỏi.

Vương Hữu Lễ:

=. À)

- Năm trăm vạn cân linh thạch chỉ để ngươi chiếu gương một lúc, ngươi còn muốn tham ô, ngươi còn là người nữa không?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Phi! Ai nói ta tham ô? Đây là ta nên được!

Vương Hữu Lễ cũng trợn mắt nói.

- Chẳng qua, cũng không đúng, năm ức cân linh thạch sao hết nhanh vậy được?

Vương Khả nghi hoặc.

- Đó là Đăng Tiên Cảnh, đương nhiên linh thạch tiêu hao cũng nhanh!

Vương Hữu Lễ nói.

Vương Khả đầy mặt tiếc rẻ nhìn vòng tay trữ vật một cái, sau đó cẩn thận thu vào. Vốn còn định dùng Định Quang Kính tới đánh chó rớt nước một phen, trực tiếp xử lý phân thân Cung Sơn Hải, giờ chắc không được, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, lãng phí quá đáng tiếc.

- Các ngươi bảo vệ tốt chính mình, ta đích thân đi xuống đối phó Cung Sơn Hải!

Vương Khả cúi đầu nhìn Viên Diệu La Hán bên dưới, đang định chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, Viên Diệu La Hán đột nhiên hô lên:

- Sư huynh, ta sai rồi, sư huynh, xin ngươi tha thứ, ta sai rồi!

Bất Giới La Hán đang trong chiến đấu không khỏi sửng sốt, ngây người mất một lúc.

Chỉ thấy Viên Diệu La Hán đang bị trấn áp khẽ run lên, từ bên trong cơ thể toát ra một hư ảnh, tiếp đó Viên Diệu La Hán bỗng chợt ngất đi, cả người đổ gục xuống.

- Cung Sơn Hải, ngươi?

Bất Giới La Hán kinh ngạc nói.

Tia nguyên thần Cung Sơn Hải chủ động thoát ra khỏi cơ thể Viên Diệu La Hán?

- Đại sư huynh, ngươi nói không sai, bể khổ vô biên quay đầu là bở! Sư đệ quay đầu, cầu sư huynh cho ta cơ hội!

Tia nguyên thần Cung Sơn Hải khom lưng bái lạy.

- Ngươi!

Bất Giới La Hán trừng mắt kinh ngạc.

Hắn đã rất mặt này, nhưng Cung Sơn Hải này còn mặt dày hơn cả hắn? Mắt thấy sắp thua liền trực tiếp đầu hàng?

- Đại sư huynh, trước kia chúng ta đều đi theo sau lưng ngươi, mấy năm nay ta bị ý chí mặt trái của sư tôn đầu độc, ta làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng mà, ý chí mặt trái của sư tôn thì cũng là một bộ phận của sư tôn. Ta sai rồi, nhưng đó là ta một mực hành sự theo lời sư tôn! Đại sư huynh, ta cũng đành chịu!

Nguyên thần phân thân Cung Sơn Hải đột nhiên khóc rống lên.

Thấy tia nguyên thần Cung Sơn Hải thút thít van xin, Bất Giới hòa thượng không khỏi ngây dại.

Bất Giới hòa thượng thu lại Phi Lai Phong, vung tay bắt lấy Viên Diệu La Hán đang hôn mê.

- Đại sư huynh, Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng là một bộ phận của sư tôn. Ta không hề phản bội sư môn, chỉ là sư tôn phân liệt, ta chọn theo bên ý chí mặt trái của sư tôn thôi. Bây giờ, ý chí chính diện và ý chí mặt trái của sư tôn đã hợp hai làm một, ta...

ta không phản bội sư tôn. Đại sư huynh, ta sai rồi, đại sư huynh, ngươi giúp ta một lần này thôi!

Cung Sơn Hải vẫn không ngừng van nài Bất Giới La Hán.

Bất Giới hòa thượng nhíu mày, lúc trước hắn đúng là hận chết Cung Sơn Hải, nhưng mà, Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng từng là một bộ phận của sư tôn, chuyện này... !

- Bất Giới, cẩn thận Cung Sơn Hải đánh lén!

Vương Khả bay tới gần, vội kêu lên nhắc nhở.

- Không, không phải đâu, ta đã thực sự quay đầu, chẳng phải sư tôn vẫn luôn nói, bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật ư? Ta sám hối, ta quay đầu, đại sư huynh, vừa rồi ngươi cũng nói với ta, bể khổ vô biên quay đầu là bờ, giờ ta quay đầu rồi, ngươi phải đón ta lên bờ chứ!

Nguyên thần phân thân Cung Sơn Hải gấp gáp nói.

Sắc mặt Bất Giới hòa thượng rất khó coi.

- Đại sư huynh, mặc dù ta làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng mà, rốt cục vẫn chưa đúc thành sai lớn. Hơn nữa, ta chỉ làm theo lệnh ý chí mặt trái của sư tôn! Đại sư huynh, giúp ta lần này đi!