Giải Binh Giáp lập tức thanh minh.
- Không châm ngòi khiêu khích? Thế người đâu? Thuộc hạ ta bị ngươi bắt được, hắn đâu rồi? Là người nào đó vu oan ta, chẳng lẽ ngươi tưởng thật?
Cung Sơn Hải trừng mắt nói.
- Người đã chết, là tự bạo mà chết, nhưng đồ trên người hắn ta đều mang đến, chính ngươi nhìn đi!
Giải Binh Giáp lập tức ném ra một đống mảnh vụn quần áo.
- Chỉ bằng đống vải rách này liền dám vu oan ta? Sao ngươi xác định hắn là do ta phái tới?
Cung Sơn Hải lạnh giọng hỏi.
- Hắn là Tào Hùng, sao ta lại không nhận ra? Ngày xưa lúc nằm vùng ở Đại Thiện hoàng triều, ta là binh bộ thượng thư, hắn là hình bộ thượng thư, Tào Hùng là người của ngươi đúng không?
Giải Binh Giáp nói.
- Tào Hùng?
Cung Sơn Hải sửng sốt.
- Đại nhân, Tào Hùng chính là thủ hạ Cung Sơn Hải, thuộc hạ sợ bọn hắn mai phục đại nhân nên mới vội vã chạy tới!
Giải Binh Giáp nói tiếp.
Ma Thập Tam quay sang nhìn Cung Sơn Hải, nhíu mày trầm giọng nói:
- Cung Sơn Hải, Giải Binh Giáp này là tâm phúc của ta, hắn không thể nào gạt ta được!
- Ta không phái Tào Hùng tới giám thị các ngươi. Còn nữa, lần trước Long Cung đại loạn, Tào Hùng thương thế thảm trọng, một mực bế quan ở La Hán Đảo, trước nay chưa từng xuất quan, ngươi đang nói láo?
Cung Sơn Hải híp mắt lạnh lùng nói.
- Ta không nói láo, chính là Tào Hùng, nhất định là hắn!
Giải Binh Giáp kiên quyết khẳng định.
Ma Thập Tam nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói không phái Tào Hùng đi? Nhưng Giải Binh Giáp và Tào Hùng quen biết nhiều năm, há lại có thể nhận lầm? Vậy đi, Cung Sơn Hải, ngươi gọi Tào Hùng đối chất, thế nào?
- Ngươi không tin ta?
Cung Sơn Hải trầm giọng nói.
- Ta có thể không nghi ngờ ngươi, nhưng Giải Binh Giáp cũng là tâm phúc của ta. Ngươi chưa triệt tiêu hiểm nghi thì ta sao có thể hoài nghi tâm phúc của mình được?
Ma Thập Tam trầm giọng nói.
- Người đâu, đi gọi Tào Hùng tới đây!
Cung Sơn Hải ra lệnh.
Lập tức, có tướng sĩ Luân Hồi hoàng triều bay thẳng tới La Hán Đảo. Bởi vì đại chiến lần trước, La Hán Đảo thiếu chút chìm nghỉm, nhưng mà, bằng vào thủ đoạn của đám người Cung Sơn Hải, hiện nay tự nhiên sớm đã khôi phục. Chỉ là kiến trúc trên đảo biến hóa rất lớn.
La Hán Đảo nhìn có vẻ rất xa, nhưng đối với cường giả đỉnh cấp mà nói, khoảng cách này cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi. Rất nhanh đã thấy một tên tướng sĩ quay trở về!
- Hoàng thượng, Tào Hùng bế quan, thiết trí trận pháp trên La Hán Đảo! Không cho người quấy nhiễu, chúng ta sợ cường hành phá mở sẽ thương đến Tào Hùng, cho nên... !
Tên tướng sĩ kia nói.
- Đại nhân, ngươi nghe, bọn họ đang tìm cớ, Tào Hùng sớm đã không ở trên đảo! Bọn họ cố ý lấp liếm!
Giải Binh Giáp lập tức kêu lên.
Cung Sơn Hải trừng mắt nhìn Giải Binh Giáp.
- Cung Sơn Hải, có phải ngươi cũng nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý không?
Ma Thập Tam trầm giọng nói.
Lúc này, đừng nói Ma Thập Tam, ngay cả Bạch Liên Ma Thần, Hắc Liên Ma Thần cũng phát hiện có gì đó không đúng. Trong hai người Cung Sơn Hải và Giải Binh Giáp, nhất định có một người đang nói dối. Giải Binh Giáp là tâm phúc của Ma Thập Tam, như vậy... !
Cung Sơn Hải cũng phát hiện chuyện này có vẻ đang diễn biến theo chiều hướng xấu, không khỏi buồn bực nói:
- Đi, chúng ta cùng đi La Hán đảo, ta tới mở ra trận pháp, để xem Tào Hùng có thật đang bế quan hay không!
- Mời!
Ma Thập Tam trầm giọng nói.
Cung Sơn Hải, Ma Thập Tam, Bạch Liên Ma Thần, Hắc Liên Ma Thần, Giải Binh Giáp đồng loạt bay về phía La Hán Đảo, rất nhanh liền đã đặt chân lên đảo.
Cả đám ngừng lại trước cửa một sơn động.
- Tào Hùng đang ở bên trong! Để ta tới mở!
Cung Sơn Hải nói.
- Được!
Ma Thập Tam gật đầu.
Ngay thời điểm Cung Sơn Hải định mở ra sơn động.
Ông!
Trên đỉnh đầu, một đạo thanh quang từ trời giáng xuống, nháy mắt liền bao phủ lấy Cung Sơn Hải, Ma Thập Tam, Bạch Liên Ma Thần, Hắc Liên Ma Thần. Thoáng chốc, thân hình cả bốn người đều cứng ngắc, hệt như bị một cỗ cự lực cố định lại.
- Không đúng, có mai phục, Cung Sơn Hải, ngươi gài bọn ta?
Hắc Liên Ma Thần cả kinh kêu lên.
Oanh!
Đúng lúc này, mặt đất rên vang, trên mặt đất tựa hồ có một cỗ cự lực đang cấp tốc xoay tròn, như là có thứ gì đó sắp phá đất lao lên, đồng thời, bầu trời cũng như một chiếc chén lớn, đổ ập xuống.
- Không hay, nhanh giãy thoát trói buộc!
Ma Thập Tam cả kinh kêu lên.
Oanh!
Cả đám Đăng Tiên Cảnh tức tốc ra tay, nháy mắt liền giấy thoát khỏi thanh quang trói buộc, nhưng mà, đã quá muộn, một tiếng ầm vang, chén lớn bao bọc chúng nhân, đồng thời toát ra kim quang vạn trượng.
Cung Sơn Hải, Ma Thập Tam, Hắc Liên Ma Thần, Bạch Liên Ma Thần đều bị nhốt vào trong đó.
- Là Đại La Kim Bát, Luân Hồi Bàn, trong này còn có Như Ý Thần Châm? Là Như Ý Tam Bảo?
Ma Thập Tam thất kinh la lên.
- Không phải Cung Sơn Hải mai phục, là Vương Khả mai phục?
Thanh quang trói buộc chúng ta vừa nãy là Định Quang Kính?
Không hay, chúng ta trúng kết Bạch Liên Ma Thần thất kinh hô to.
- Sao Vương Khả biết được chúng ta đến đây? Uy lực Như Ý Tam Bảo này cũng khác thường, sao lại có thể cầm cố được mấy người Đăng Tiên Cảnh chúng ta? Trừ phi là có mấy tên Đăng Tiên Cảnh đang đứng sau thúc giục!
Hắc Liên Ma Thần cũng cả kinh kêu lên.
Âm ảm!
Nháy mắt, trọn cả La Hán Đảo ầm vang liên hồi, kim quang vạn trượng bốc lên.
Là ba đại Đăng Tiên Cảnh gồm Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm, Hoàng Thiên Phong đồng thời thúc giục Như Ý Tam Bảo. Thoáng chốc, Như Ý Tam Bảo phát huy ra uy lực vượt ngoài dự liệu, vây nhốt cả đám Đăng Tiên Cảnh vào bên trong. Mặc cho bốn đại Đăng Tiên Cảnh không ngừng xung kích Như Ý Tam Bảo, nhưng mà, có ba đại Đăng Tiên Cảnh đứng sau ngăn cản, nhất thời ai cũng không ra được.
- Cái gì? Không hay, nhanh cứu hoàng thượng, các La Hán La Hán Điện, mau động thủ!
Tên tướng sĩ vừa nãy cũng đi theo Cung Sơn Hải, thấy vậy lập tức hốt hoảng kêu lên.
- Các vị tướng quân, canh chừng La Hán Đảo thật kỹ cho ta!
Vương Khả hét lớn.
- Vâng!
Lập tức, vô số tướng sĩ xông ra từ sâu trong biển cả, những tướng sĩ này, có người khoác khôi giáp Đại Thiện, có người khoác khôi giáp Dạ Xoa, có người lại khoác khôi giáp Thi Quỷ. Nhất thời, cường giả đến từ ba đại hoàng triều đã vây kín quanh La Hán Đảo.