- Ta không thể ngồi im chờ chết, ta phải động thủ giết Vương Khả, giết Chu Hồng Y, giết Tử Bất Phàm! Ta phải động thủ!
Hắc Liên Ma Thần biểu tình dữ tợn nói.
Ma Thập Tam khẽ thở dài.
- Được rồi, ta cũng đáp ứng ngươi!
Bạch Liên Ma Thần cũng lên tiếng.
- Yên tâm, có tâm tính vô tâm! Lần này Vương Khả tất chết không nghi ngờ!
Viên Diệu La Hán dữ tợn nói.
Ba tháng sau, Thập Vạn Đại Sơn, cao ốc Thần Vương số một!
Tầng hầm!
Đại Quang Minh Bồ Tát, Bất Giới hòa thượng, Long Bà đã được Vương Khả chuyển tới đây, thâm uyên kia đã bại lộ, tự nhiên không thể lưu lại.
Lúc này, đứng bên cạnh Vương Khả là Sắc Dục Thiên được quấn quanh bởi huyết quang, hai người cùng lúc nhìn đám Đại Quang Minh Bồ Tát.
- Đăng Tiên Cảnh?
Vương Khả quay sang nhìn Sắc Dục Thiên, hỏi nói.
- Cái đó còn phải hồi? Sớm từ hai tháng trước ta đã là Đăng Tiên Cảnh! Chỉ là một mực tôi luyện biển máu nên mới không đi ra thôi!
Trong mắt Sắc Dục Thiên lóe lên một tia hung ác.
- Ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện được rồi, nơi này lại không có người ngoài, bày ra biểu tình hung ác như vậy cho ai xem?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta đang nghĩ làm sao đi cứu Vi Vi, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ đối chiến bọn Cung Sơn Hải, cho nên mới có chút không kìm được!
Sắc Dục Thiên thu liễm thần tình, trầm giọng nói.
- Ngươi thành Đăng Tiên Cảnh, hai tháng trước, bên ngoài Luân Hồi Thần Đô cũng xuất hiện Đăng Tiên Kiếp, sợ rằng Cung Sơn Hải cũng thành Đăng Tiên Cảnh, ngươi thế này chắc không đi được!
Vương Khả lắc đầu.
- Vậy nên ta mới đợi Đại Quang Minh Bồ Tát!
Sắc Dục Thiên trịnh trọng nói.
- Khí tức quanh người Đại Quang Minh Bồ Tát càng lúc càng mạnh, đã sắp có uy thế của Đăng Tiên Cảnh rồi!
Trương Lý nhi ở bên mở miệng nói.
Ông!
Đột nhiên, quanh thân Đại Quang Minh Bồ Tát chợt bạo phát ra một luồng kim quang chói mắt, kim quang vạn trượng chiếu sáng cả tầng hầm.
- Đại Quang Minh Bồ Tát sắp tỉnh?
Ánh mắt Sắc Dục Thiên sáng lên.
Oanh!
Toàn bộ kim quang bất ngờ thu lại, gom hết vào trong cơ thể Đại Quang Minh Bồ Tát. Tiếp sau, một đạo gợn sóng màu bạc du đãng trong tầng hầm, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
- A đi đà phật!
Đại Quang Minh Bồ Tát đột nhiên mở miệng, hai mắt từ từ mở ra.
- Đại Quang Minh Bồ Tát?
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vương Khả thí chủ, ba tháng trước, đa tạ ngươi viện trợ!
Đại Quang Minh Bồ Tát cười nói.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, thì ra ngươi biết tình hình lúc ấy.
Ngươi quá khách khí, chuyện đó không tính là gì, một tên Đăng Tiên Cảnh cỏn con mà thôi, ta vừa ra tay liền bóp chết!
Vương Khả tranh công cười nói.
Tiếng cười của Đại Quang Minh Bồ Tát lại chợt im bặt mà dừng, một tên Đăng Tiên Cảnh cồn con, ngươi vừa ra tay liền bóp chết?
Ngươi đang mỉa mai ta đấy à?
- Chậc, Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi đừng để trong lòng, ta không nói ngươi, ta đang nói Hồng Liên Ma Thần! Chúng ta là một phe!
Vương Khả lập tức bổ sung.
Đại Quang Minh Bồ Tát:
— 22.1 - Bồ Tát, sư tôn và Long Bà thế nào rồi?
Sắc Dục Thiên nhìn sang Bất Giới và Long Bà ở bên.
- Còn không mau tỉnh lại? Định giả bộ đến lúc nào?
Đại Quang Minh Bồ Tát đột nhiên trầm giọng nói.
- A? Sư tôn, ngươi đang gọi đệ tử? A di đà phật!
Bất Giới hòa thượng lập tức tỉnh lại.
Long Bà cũng hợp thời mở mắt ra, mặt đỏ lên.
- Bất Giới, ngươi sớm đã tỉnh? Nãy giờ một mực giả bộ nhập định?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Không có, vừa mới tỉnh, vừa mới tỉnh!
Bất Giới hòa thượng lập tức kêu lên.
- Ngươi tỉnh rồi, tại sao còn phải giả vờ nhập định?
Trương Lý nhi khó hiểu nói.
- Còn tại sao nữa? Không phải là vì muốn sở tay Long Bà thêm một lúc, ngươi đừng thấy bộ dạng Bất Giới hòa thượng bỉ ổi mà tưởng lầm, thật ra con người hắn là có sắc tâm nhưng không sắc đảm! Chỉ biết chiếm chút tiểu tiện nghi! Ách, là cái loại nhân cách hèn mọn ấy!
Vương Khả ở bên nhỏ giọng nói.
- Vương Khả, ngươi đừng vu khống bần tăng! Trương Lý nhi thí chủ, bần tăng quang minh chính đại, đừng tin lời Vương Khả vu khống!
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
- Ta tin tưởng Vương Khả!
Trên mặt Trương Lý nhi lập tức hiện lên vẻ khinh miệt, ghét bỏ nói.
Bất Giới hòa thượng:
= uaÏ - Bất Giới, nếu ngươi thích, quay đầu ta ngày ngày cho ngươi sờ tay! Không cần phải len lén vậy đâu... !
Long Bà chợt ôn nhu nhìn sang Bất Giới La Hán.
Nét mặt Bất Giới La Hán cứng lại, lập tức chắp tay trước ngực, làm ra bộ dạng cự người ngoài ngàn dặm, đồng thời lặng lẽ nhìn về phía Đại Quang Minh Bồ Tát, như thể sợ Đại Quang Minh Bồ Tát trách tội.
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn đồ đệ, cơ mặt bất giác giật nhẹ một cái.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, theo lý mà nói, ngài là sư tổ của ta. Đệ tử Sắc Dục Thiên, khẩn cầu sư tổ cứu thê tử ta, Cung Vi!
Sắc Dục Thiên cung kính bái lạy.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, cầu ngài cứu tỷ ta và tiểu Vi!
Long Bà cũng lập tức quỳ xuống bái lạy.
- Sư tôn, Viên Diệu sư muội tao độc thủ của Cung Sơn Hải, lúc này chính đang bị luyện làm khôi lỗi, hơn một năm qua, nhờ có sư tôn trợ giúp, tu vi đệ tử chẳng những khôi phục, còn đề thăng tới Võ Thần Cảnh đỉnh phong, xin sư tôn ra tay cứu sư muội, đệ tử nguyện cùng xuất thủ!
Bất Giới hòa thượng cũng cung kính bái lạy.
Đại Quang Minh Bồ Tát lại sa vào trầm ngâm.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi còn ngập ngừng gì nữa? Đây đều là đồ tử đồ tôn của ngươi, giờ ngươi đã khôi phục đỉnh phong, chúng ta cùng đi, lật tay liền có thể giải quyết!
Vương Khả ở bên cũng lên tiếng khuyên nhủ.
- Vương Khả? Ngươi cũng nóng lòng?
Đại Quang Minh Bồ Tát hiếu kỳ nói.
- Ta đương nhiên nóng lòng, Sắc Dục Thiên còn thiếu nợ ta một phần thần hỏa, ta phải cứu Cung Vi mới sớm chút đòi được nợ!
Vương Khả lập tức nói.
- Ngươi cần thân hỏa?
Đại Quang Minh Bồ Tát lại hỏi tiếp.
- Đương nhiên, chuyện này liên quan trực tiếp đến cuộc sống hạnh phúc của ta, thần hỏa thật sự vô cùng quan trọng!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Ở bên, Hồng Phượng Hoàng Trương Lý nhi cũng liều mạng gật đầu.
Đại Quang Minh Bồ Tát khẽ nhíu mày, hiển nhiên còn có chút mơ hồ, song lại không truy hỏi đến cùng.
- Cung Sơn Hải? Hắn không tính là gì, phiền toái duy nhất ở Luân Hồi Thần Đô chính là phân thân mặt trái kia của ta!