- Không, không, các ngươi giết Tử Liên Ma Thần?
Hồng Liên Ma Thần quát.
- Yên tâm, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Chỉ thấy huyết hải đã càng lúc càng ít, chẳng mấy chốc liền sẽ khô cạn.
Hồng Liên Ma Thần biến sắc, mình cũng sắp bị giết rồi ư?
- Không, thả ta ra, Vương Khả, thả ta ra, ta đảm bảo sau này sẽ không đối đầu với ngươi nữa. Thả ta đi, ta không nói ra đâu!
Hồng Liên Ma Thần hoảng sợ xin tha.
Vương Khả tròn mắt, đến cái lúc nào rồi, giờ ngươi mới mở miệng xin tha? Ta thả ngươi? Ngươi tưởng ta điên chắc?
Mẹ nó, trước đây ngươi nhiều lần muốn hại chết ta, sao ngươi không bỏ qua?
Hồng Liên Ma Thần thấy Vương Khả căn bản không để ý đến mình, biết xin tha cũng vô dụng, lập tức trong trên mặt chớp qua một tia hung ác.
- Vương Khả, ngươi nghĩ cho kỹ. Nếu ngươi không thả ta, thủ hạ ngươi cũng sẽ chết, đám biểu ca, biểu tỷ, biểu thúc, biểu di kia của ngươi đều phải chết, chỉ cần tin tức ta chết lộ ra ngoài, bọn họ đừng hòng nghĩ đến chuyện sống tiếp!
Hồng Liên Ma Thần gần giọng nói.
- Ý gì?
Vương Khả trừng mắt quát hỏi.
- Ngươi nói ý gì?
Hồng Liên Ma Thần dữ tợn quát ngược lại.
- Những thân thích kia của ta đều được phái đến Đại Ác hoàng triều làm quan, Ác Hoàng sai Hoàng Thiên Phong điều động cường giả đi theo làm cận vệ, ý ngươi là, những cận vệ kia là nằm vùng? Tùy thời nghe lệnh các ngươi giết thân thích của ta?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi biết thế là được!
Hồng Liên Ma Thần hung hăng nói.
- Ngươi có chứng cớ gì không?
Vương Khả truy hỏi.
- Ngươi tin hay không thì tùy!
Hồng Liên Ma Thần gần giọng nói.
- Ta không tin! Hoàng Thiên Phong còn có thể bị các ngươi lừa gạt?
Vương Khả lắc đầu.
Hồng Liên Ma Thần:
= „aál Ngươi không tin? Vậy ta chẳng phải sẽ xui xẻo?
- Ngươi hỏi bọn Tử Bất Phàm xem, hắn đã từng gặp qua những người kia, có phải trên cổ tay bọn họ đều có ấn ký hoa sen không. Đó là ấn ký do Tứ Liên Ma Thần chúng ta đánh lên, chỉ có chúng ta mới hạ được ấn ký như thế, trong đó có hơn phân nửa là ấn ký Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Hộ vệ cho đám thân thích kia của ngươi đều bị chúng ta hạ xuống Liên Hoa chú ấn, không nghe lời liền sẽ chết!
Hồng Liên Ma Thần gấp gáp chứng minh.
- Hình như, hình như ta thật thấy qua!
Tử Bất Phàm biến sắc.
- Là thật?
Vương Khả trầm mặt xuống.
- Không sai, ta mà chết, thân thích của ngươi cũng đừng hòng sống được!
Hồng Liên Ma Thần gần giọng nói.
Sắc mặt Vương Khả rất khó coi:
- Xem ra, hết cách rồi!
- Ngươi đồng ý thả ta?
Ánh mắt Hồng Liên Ma Thần sáng lên, mong đợi nói.
- Không, ta chỉ có thể giết người diệt khẩu!
Vương Khả bóp bóp nắm tay.
Hồng Liên Ma Thần:
=uà| - Ngươi nghe không hiểu lời ta nói à? Ngươi thả ta, chúng ta liền sẽ bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa còn có thể để ác ngươi hạ trớ chú, hoặc là hạ độc lên người ta. Chỉ cần ta không chết, các ngươi muốn làm thế nào cũng được! !
Hồng Liên Ma Thần cả kinh kêu lên.
- Đánh rắm, chỉ cần làm sạch sẽ, ai biết chúng ta giết ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Hồng Liên Ma Thần:
=á)
Đúng vậy nhỉ, hình như không ai biết mình đến thâm uyên này, có chết ở đây cũng chẳng ai hay. Hệt như Tử Liên Ma Thần lúc trước, giết người diệt khẩu chẳng phải là xong? Bốn tên thuộc hạ mình mang tới rõ ràng đánh không lại Vương Khả.
- Cung Sơn Hải, Cung Sơn Hải sẽ lộ ra, Viên Diệu La Hán này chỉ là phân thân, bản thể hắn sẽ nói tiết lộ chuyện ở đây!
Hồng Liên Ma Thần lập tức kêu lên.
- Cung Sơn Hải? Hắn là người chính đạo, giờ đi ma đạo quạt gió châm lửa, ai tin? Hắn biết hay không đều không sao cả!
Vương Khả nói.
Hồng Liên Ma Thần:
= vui Oanh!
Đúng lúc này, huyết hải trong Phạn Hạp bị triệt để hút khô.
- Vương Khả, Hồng Liên Ma Thần đã không còn huyết hải, không khả năng hồi sinh nữa, có thể động thủ được rồi!
Sắc Dục Thiên kêu lên.
- Được, thả ta đi vào!
Vương Khả kêu lên với Tây Môn Tĩnh.
- Được!
Tây Môn Tĩnh ứng tiếng.
Lập tức, Luân Hồi Bàn như tỉnh vân xoay tròn lộ ra kẽ hở, để Vương Khả tiến vào.
Cheng!
Vương Khả rút ra Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm. Vừa rồi hỏa diễm trường kiếm không chém chết được Hồng Liên Ma Thần, Vương Khả vẫn còn nhớ như in, lần này không thể phạm sai lầm tương tự.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không được rót vào công đức, không có kim quang sáng ngời, song vẫn cứ sắc bén vô song, dùng để tru ma tuyệt đối không thành vấn đề.
- Hồng Liên Ma Thần, hết thảy đều là ngươi tự tìm, ngươi nhiều lần muốn giết ta, nếu không phải ta mạng lớn, e rằng sớm đã chết dưới tay ngươi. Còn nữa, vốn ta cũng không có ý định động tới ngươi, nhưng mà, ngươi muốn giết thân thích ta, đụng đến người nhà ta, ta không thể để ngươi sống tiếp được!
Trong mắt chớp qua một tia Vương Khả hàn quang.
- Đừng, đừng mài!
Hồng Liên Ma Thần cả kinh kêu lên.
- Tây Môn Tĩnh, che lại, đừng để người ngoài thấy được hình ảnh bên trong!
Vương Khả kêu lên.
- Vâng!
Mặc dù Tây Môn Tĩnh không rõ nguyên do là gì, nhưng vẫn ứng tiếng nói.
Oanh!
Luân Hồi Bàn toát ra từng trận khói đen, che lại tầm mắt chúng nhân.
Chỉ nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu hét hoảng loạn của Hồng Liên Ma Thần:
- Ngươi cho ta ăn cái gì? Qe, Vương Khả, muốn giết cứ giết, ngươi vũ nhục ta? A!
Oanh!
Một tiếng rền vang, trong Phạn Hạp, thanh âm Hồng Liên Ma Thần chợt im bặt mà dừng, sau đó trong khói đen che phủ, ẩn ước lóe lên một vệt kim quang, nhưng mà, ai cũng không biết kim quang đó là cái gì.
- Hồng Liên Ma Thần chết rồi? Không!
Nơi xa, Viên Diệu La Hán gào lên.
Oanh!
Viên Diệu La Hân phá tan hỏa diễm Côn Lôn Sơn, mang theo một thân lửa cháy, cấp tốc phóng tới nơi xa.
- Dừng lại!
Trương Lý nhi phẫn nộ quá theo.
Sắp đến lúc kết thúc, lại để Viên Diệu La Hán chạy mất, há có thể không tức? Thế là nàng lập tức truy sát theo.
- Nhanh, đi mau! Bốn tên tà ma Võ Thần Cảnh kinh khiếu định chạy trốn.
- Muốn trốn? Quá trễ rồi!
Tử Bất Phàm hét lên.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Nháy mắt, bốn tên tà ma bị đánh bay, tiếp sau liền bị Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh bắt lại.
- Được rồi, thu lại Như Ý Tam Bảo, Hồng Liên Ma Thần đã chết!
Vương Khả kêu lên.
Oanh!