Bất Diệt Thần Vương

Chương 2002: Tử Bất Phàm cảm kích




Tử Bất Phàm cười nói.

- Cái này, cái này... thế thì ngại lắm!

Vương Khả lập tức tiếp lấy.

- Lý nhi, mau ăn!

Vương Khả kêu lên.

Ở bên, Trương Lý nhi khẽ gật đầu, há miệng nuốt vào Nam Minh Ly Hỏa.

Oanh!

Ngoài thân Trương Lý nhi lần nữa bị một luồng hỏa diễm màu lam bao bọc, luyện hóa.

- Trương Lý nhi trở về? Phía Long Ngọc bên kia... ! Được rồi, chuyện của ngươi, chính ngươi tự đi mà đau đầu!

Tử Bất Phàm thần sắc cổ quái nói.

: Ây, đây là Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, vừa nãy Tử Liên Ma Thần chết rồi, năng lượng toàn thân bị dung luyện, sau đó hút vào Thiên Đạo Đăng Tiên Châu! Ngươi dám ăn không?

Vương Khả nhìn Tử Bất Phàm nói.

- Tử Liên Ma Thần chết rồi? Hắn chết như thế nào?

Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.

- Ài, ngươi đừng quản hắn chết thế nào, thứ này chính là dùng để đổi lấy Nam Minh Ly Hỏa của ngươi, nó có hạn sử dụng, nếu ngươi không ăn thì nhanh để người khác ăn!

Vương Khả nói.

Tử Bất Phàm ngơ ngác nhìn viên Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, thần sắc không giấu được vẻ cổ quái. Song cuối cùng vẫn không chút do dự cầm lấy Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, một hơi nuốt xuống.

Ông!

Nháy mắt, ngoài thân Tử Bất Phàm toát ra từng đợt quang mang lấp lánh, giống hệt cảnh Tử Liên Ma Thần nuốt vào Thiên Đạo Đăng Tiên Châu lúc trước.

- Ngươi thật dám ăn?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Có gì mà không dám? Tử Liên Ma Thần đã dung hóa thành năng lượng, lại không phải trực tiếp ăn thịt hắn, ta sợ cái gì?

Người chết rồi, trăm năm sau hóa thành cỏ cây dinh dưỡng, dã thú ăn cỏ cây, người ăn thịt đã thú... Thiên đạo tuần hoàn, vạn vật đều trong vòng tuần hoàn, lại không phải trực tiếp ăn thịt người, tái ao phải sợ? Đừng nói ngươi hối hận đấy nhé? Giờ ngươi hối hận còn kịp, ta phun trả lại cho ngươi ăn?

Tử Bất Phàm nhìn Vương Khả hỏi.

Nét mặt Vương Khả cứng lại:

- Khẩu vị ngươi thật nặng!

- Ngươi không muốn đề thăng tu vi?

Tử Bất Phàm hiếu kỳ nói.

- Ta muốn đề thăng tu vi lúc nào? Ta hận không thể cả đời đều không đề thăng tu vil Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Bất Phàm:

—,. I - Được rồi, ước nguyện cũng đã hoàn thành, giờ ngươi đi nhanh đi, Đại Ác hoàng triều chắc còn cả đống chuyện, nhờ giúp ta chuyển lời với Ác Hoàng, đa tạ Vạn Niên Cổ Ác Hoàng đưa cho!

Nhân tiện ngươi báo tin vui cho Ác Hoàng luôn, cứ nói Tử Liên Ma Thần đã đi đứt!

Vương Khả nói.

Tử Bất Phàm nhìn Vương Khả, khẽ gật đầu.

Không chút do dự, Tử Bất Phàm đạp bước phóng tới nơi xa, lao thẳng đến Đại Ác hoàng triều.

Vương Khả lại quay đầu nhìn Hỏa Phượng Hoàng, trên mặt hiện đây vẻ mong đợi.

Oanh!

Sau một hồi hỏa diễm nổ tung, khí tức Hỏa Phượng Hoàng lại càng mạnh thêm mấy phần.

- Thế nào? Đã hôn môi được chưa? À không, đã có thể biến thành hình người được chưa?

Vương Khả kích động nhìn Hỏa Phượng Hoàng, gấp gáp hỏi.

- Vẫn chưa!

Hỏa Phượng Hoàng nhíu mày nói.

- Cái gì? Vẫn chưa?

Vương Khả không giấu được vẻ phiền muộn.

- Chẳng qua... !

Hỏa diễm Phượng Hoàng lại có chút kích động nói tiếp.

- Chẳng qua cái gì?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

- Ta có thể thu lại toàn bộ hỏa diễm bên ngoài thân thể, ngươi xem! Hỏa Phượng Hoàng nói.

Dứt lời thời điểm, chợt thấy toàn bộ hỏa diễm ngoài thân Hỏa Phượng Hoàng thu lại, nháy mắt liền biến thành một con Phượng Hoàng màu vàng óng ánh.

Nét mặt Vương Khả cứng lại:

- Chỉ thế thôi?

- Thế thôi, so với trước thì đã tiến một bước dài rồi!

Kim Phượng Hoàng đắc ý nói.

Thần sắc Vương Khả đầy vẻ tiếc hận, đây là tiến một bước dài.

Còn không phải chả khác gì? Không xúc cảm, không thể thân thiết, càng không thể... ! Ail - Ngươi đừng có mang cái bản mặt đó! Phải nhìn thoáng ra!

Kim Phượng Hoàng khuyên nhủ.

- Ngươi đương nhiên nhìn thoáng được, ta sống sờ sờ ở đây cho ngươi sờ, nhưng ngươi thì sao?

Vương Khả buồn bực nói.

- Ha ha ha ha, rồi sẽ ổn thôi! Rất nhanh ta liền đạt tới Đăng Tiên Cảnh!

Trương Lý nhi cười đắc ý nói.

- Thôi, chúng ta đi về, trước xem xem cha ngươi, sau đó lại nghĩ cách khác!

Vương Khả tâm như tro tàn nói.

- Đi, ta mang ngươi! Ngươi cưỡi lên lưng ta! Tốc độ ta nhanh hơn ngươi!

Trương Lý nhi nói.

Vương Khả hết cách, đành phải cưỡi lên lưng Trương Lý nhi, lập tức, Phượng Hoàng giương cánh bay thẳng đến Thiên Sư Đảo.

Tốc độ hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đã tới Thiên Sư đảo.

Lúc này, Thiên Sư Đảo đã khôi phục yên tĩnh, Trương phủ cũng đang bị rất nhiều người vây quanh. Cửu Diệu chân nhân một mực lo lắng đi tới đi lui.

- Cửu Diệu chân nhân, ngươi đừng lo, Vương Khả mạng lớn lắm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!

Trương Chính Đạo ở bên an ủi nói.

- Cửu Diệu sư nương đâu có lo cho Vương Khả? Là lo cho tỷ ta, tỷ ta từ nhỏ đã rất thân với Cửu Diệu sư nương, tỷ ta bị bắt, Cửu Diệu sư nương nhất định nóng lòng như lửa đốt!

Trương Thần Hư ở bên lại xen miệng vào.

- Không biết Diêm La Nhân Hoàng có đuổi kịp bọn họ không, ta, ta.. ! Nếu Lý nhi gặp chuyện bất trắc, ta làm sao ăn nói với cha nàng!

Cửu Diệu chân nhân nóng ruột không thôi.

- Ai nha? Đó là Vương Khả và Trương Lý nhi? Bọn hắn trở về?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Cái gì? Lý nhi trở về? Sao nàng trốn ra được từ trong tay Tử Liên Ma Thần?

Cửu Diệu chân nhân quay đầu nhìn, không khỏi la lên thất thanh.

Vừa nhìn, ánh mắt Cửu Diệu chân nhân lập tức sáng lên.

- Lý nhi! Ngươi thật trở về? Ngươi không việc gì! Quá tốt rồi!

Cửu Diệu chân nhân kích động chạy tới nghênh đón.

Thiên Sư Đảo!

Đại chiến qua đi, hòn đảo khôi phục an tĩnh. Trương phủ sau khi bị Thái Dương Chân Hỏa của Vương Khả đốt cháy, sớm đã không thể ở được nữa. Song Trương gia tự nhiên không khả năng chỉ có một nơi trạch viện. Trong một nơi trạch viện khác, cả đâm vây quanh một chiếc quan tài!

Người nằm trong quan tài chính là Trương Đông Lai.

Cửu Diệu chân nhân chậm rãi lấy ra một bình ngọc, mở nắp gỗ ra, lập tức, một sợi khói trắng chậm rãi bay ra từ trong bình ngọc, chui vào thi thể Trương Đông.

Ông!

Chợt thấy, Trương Đông Lai khẽ run lên. Sau đó từ từ mở mắt ra.

- Cha, cha tỉnh rồi?

Trương Thần Hư lập tức kích động muốn lên đến đây.

Trương Đông Lai chỉ liếc nhìn Trương Thần Hư một cái, sau đó rất là thản nhiên tiếp tục nhắm mắt lại.