- Không được! Ta phải phải nhanh giúp ngươi đạt tới Đăng Tiên Cảnh, ngươi cần bao nhiêu thần hỏa mới có thể sớm ngày đạt tới Đăng Tiên Cảnh? Vừa khéo, ta có thể dùng thứ này đổi Nam Minh Ly Hỏa với Tử Bất Phàm!
Vương Khả lập tức nói.
- Tử Bất Phàm?
Trương Lý nhi thần sắc khẽ động.
- Đi, ta dẫn ngươi đi, không biết bên phía Tử Bất Phàm thế nào nào, chẳng qua, nàng hẳn sẽ liên lạc với thuộc hạ của ta, chỉ cần tìm thủ hạ ta hỏi dò chút là được!
Vương Khả dẫn theo Trương Lý nhi cấp tốc bay ra khỏi phiến hải vực này.
Nhờ liên hệ với công ty Thần Vương, rất nhanh Vương Khả đã tìm được tung tích Tử Bất Phàm thông qua đám thuộc hạ dưới quyền!
Trên một vùng biển rộng, một tên nhân viên công ty Thần Vương chỉ về phương xa nói:
- Gia chủ, Tử Bất Phàm và Tử Trọng Sơn vừa rời khỏi Luân Hồi Thần Đô, chúng ta liền lặng lẽ bám theo, tốc độ bọn họ quá nhanh, cũng may bọn họ vừa chiến đấu vừa rời đi, nhờ đó chúng ta mới có thể theo kịp được, chính là ở kia!
- Được, ta biết rồi, ngươi trở về đi!
Vương Khả nói.
- Vâng!
Tên nhân viên công ty Thần Vương kia ứng tiếng rời đi.
- Còn đang chiến đấu?
Ổ bên, Hỏa Phượng Hoàng ngạc nhiên nói.
- Tử Trọng Sơn là phân thân của Hoàng Giác, từ khoảnh khắc Diêm La Nhân Hoàng ra mặt, hắn liền biết sự tình bại lộ, nên mới lập tức chạy trốn. Đáng tiếc, có Tử Bất Phàm nhìn chằm chằm không bỏ, hắn căn bản không trốn đi xa được!
Vương Khả nói.
- Thế giờ phải làm sao? Có cần ta động thủ không?
Hỏa Phượng Hoàng hiếu kỳ nói.
- Động thủ, ngươi bắt lại hắn là được!
Vương Khả nói.
- Được!
Hỏa Phượng Hoàng ứng tiếng.
Minh!
Hỏa Phượng Hoàng giang rộng hai cánh, nháy mắt liền đã xuất hiện ở trung tâm chiến trưởng.
- Tử Bất Phàm, ngươi điên rồi! Còn muốn đuổi theo ta tới khi nào?
Tử Trọng Sơn trừng mắt quát.
- Trả thi thể ca ca ta lại đây!
Tử Bất Phàm quát.
Oanh!
Tử Trọng Sơn trùng kích, hai người lập tức lại phân ra, Tử Trọng Sơn quay đầu định tiếp tục đào tẩu, nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng phượng rít vang lên, nháy mắt, hai chiếc lợi trảo bắt lấy hai vai Tử Trọng Sơn.
- A! Trương Lý nhi? Không phải ngươi đã bị Tử Liên Ma Thần bắt đi rồi ư? Sao giờ lại ở chỗ này?
Tử Trọng Sơn cả kinh kêu lên.
Cheng!
Đột nhiên, một cây châm nhỏ bay thẳng đến mi tâm Tử Trọng Sơn.
- Không!
Tử Trọng Sơn liều mạng giẫy dụa, đáng tiếc, bị Hỏa Phượng Hoàng gắt gao bắt lấy, khiến Tử Trọng Sơn căn bản không cách nào giãy dụa, thoáng chốc liền đã bị Như Ý Thần Châm đâm vào mi tâm.
- Như Ý Thần Châm?
Tử Trọng Sơn bị cố định lại, vội cả kinh kêu lên.
Cheng!
Lại một cây Như Ý Thần Châm đâm vào tim Tử Trọng Sơn.
- Lý nhi, rót lực lượng vào Như Ý Thần Châm, hiện tại Như Ý Thần Châm không còn bài xích lực lượng ngươi nữa đâu, nhanh!
Vương Khả kêu lên.
- Được!
Oanh!
Hỏa Phượng Hoàng rót lực lượng tiến vào Như Ý Thần Châm, nháy mắt, Như Ý Thần Châm phóng ra ánh sáng chói lòa, dưới lực lượng trấn áp kia, Tử Trọng Sơn lập tức đứng im bất động.
- Vương Khả, sao ngươi lại tới đây?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
- Tìm ngươi có chút chuyện, giờ thi thể Tử Trọng Sơn đã được cố định, ngươi phải làm sao mới bóc tách nguyên thần phân thân Hoàng Giác ra được?
Vương Khả hỏi.
- Đa tạ, tiếp theo cứ giao cho ta!
Tử Bất Phàm lập tức nắn nắn nắm tay.
Lập tức, chung quanh Tử Bất Phàm toát ra lượng lớn Nam Minh Ly Hỏa, tiếp lấy Tử Trọng Sơn đã bị cố định từ trong tay Hỏa Phượng Hoàng, sau đó cấp tốc dùng Nam Minh Ly Hỏa bao bọc lại.
- AI Trong Nam Minh Ly Hỏa truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết của phân thân Hoàng Giác.
- Tử Bất Phàm đang luyện thần? Dùng Nam Minh Ly Hỏa, cường hành luyện chết nguyên thần phân thân Hoàng Giác? Nghe tiếng có vẻ Hoàng Giác đang rất thống khổ?
Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc nói.
- Thống khổ như thế đã tính là gì? Hắn giết người mà! Hoàng Giác giết ca ca Tử Bất Phàm, đây gọi là ác giả ác báo, đáng đời!
Vương Khả ở bên nói.
- Đúng vậy, đáng đời! Lúc trước Tử Trọng Sơn u ám đi ra Thập Vạn Đại Sơn, đến nương nhờ Hoàng Giác, trong lòng ôm theo chờ mong, kết quả lại chờ đến kết cục bị luyện chết, hôm nay, Hoàng Giác cũng phải nếm ác quả chính hắn gây ra lúc trước! Đáng đời!
Hỏa Phượng Hoàng trầm giọng nói.
- Hừ, thế này đã tính là tiện nghi Hoàng Giác lắm rồi, giờ thứ bị luyện chỉ là phân thân chứ không phải bản thể hắn!
Vương Khả trầm giọng nói.
- AI Bên cạnh không ngừng vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, hiển nhiên vì báo thù cho ca ca, Tử Bất Phàm muốn Hoàng Giác phải chịu đựng tra tấn thảm khốc nhất.
Rốt cục, sau một lúc lâu, Nam Minh Ly Hỏa biến mất.
Vương Khả thu lại Như Ý Thần Châm. Chỉ lưu lại Tử Bất Phàm dùng quan tài chứa đựng thi thể Tử Trọng Sơn.
- Ca, tiểu muội giúp ngươi báo thù! Ngươi yên tâm, sau này, ta sống thêm cả phần của ngươi!
Tử Bất Phàm rơm rớm nước mắt.
Két!
Tử Bất Phàm đậy lại nắp quan tài, tử tế cất kỹ, sau đó mới xoa xoa vành mắt.
- Vương Khả, đa tạ, lần này ta thiếu nợ ngươi một phần nhân tình!
Tử Bất Phàm hít sâu một hơi, cảm kích nói.
Vốn tưởng rằng phải rất lâu mới có thể tìm về được thi thể ca ca, lại không ngờ, chỉ sau một đoạn thời gian ngắn đã làm được. May mà có Vương Khả, Tử Bất Phàm không khỏi cảm kích trong lòng.
- Ngươi thiếu nợ ta nhân tình còn ít chắc? Lại cũng không phải lần đầu, thật là!
Vương Khả trừng mắt nói.
Thái độ của Vương Khả lập tức đánh nát bầu không khí cảm động tại trường. Nhưng lúc này, Tử Bất Phàm lại không quở trách Vương Khả, mà chỉ cười cười.
- Đúng rồi, tìm ngươi đổi ít đồ!
Vương Khả nói.
- Ngươi muốn đổi cái gì? Nói đi!
Tử Bất Phàm lập tức nói.
- Nam Minh Ly Hỏa, thứ này ngươi còn nhiều không?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Chỉ thấy Tử Bất Phàm lật tay, nơi lòng bàn tay chợt nhiều thêm ra một đoàn hỏa diễm màu lam cực lớn.
- Cho ngươi phần Nam Minh Ly Hỏa này, mấy năm nay ta lại ôn dưỡng ra một tia lửa nhỏ, có thể chậm rãi nuôi lớn sau, phần lớn này cho ngươi!
Tử Bất Phàm nói.
- Ách, ngươi dứt khoát thế? Ta còn chưa nói dùng thứ gì để đổi mài Vương Khả tròn mắt nói.
- Không sao cả! Lần này cám ơn ngươi!