Tử Liên Ma Thần muốn trốn, nhưng sát na đó, Vạn Niên Cổ trong cơ thể như bị dẫn động, cả người run lên, ngay thoáng chốc rung động đó, Tử Liên Ma Thần mất đi cơ hội chạy trốn sau cùng. Bởi vì kiếm quang đã đến trước mặt.
Thiên địa bỗng chợt bạo phát kim quang lóa mắt, một đạo quang trụ màu vàng bao phủ ba người, từ trong quang trụ, một đạo kiếm cương chém xuống. Kiếm cương kia vô cùng khủng bố, dù chỉ lướt qua bên cạnh Trương Lý nhi cũng khiến nàng kinh hãi không thôi.
- Không.... Ngươi... ngươi thật có thần kiếm?
Tử Liên Ma Thần la lên một tiếng tuyệt vọng.
Oanh!
Chỉ thấy, nháy mắt Tử Liên Ma Thần đã bị kiếm cương khổng lồ từ trời giáng xuống chém làm hai nửa, bỏ mình đương trường!
Kim quang nhạt đi, chưởng cương tiêu tán, Trương Lý nhi cũng giành được tự do, chợt thấy, Tử Liên Ma Thần bị chém thành hai nửa giữa không trung, hai mắt tách ra, lại vẫn lộ rõ vẻ tuyệt vọng xen lẫn không thể tin tưởng. Õ bên, Vương Khả tay cầm một thanh trường kiếm màu vàng óng, chính trường kiếm này vừa nãy đã chém đôi hắn.
Trương Lý nhi làm sao cũng không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt này. Vương Khả vung kiếm chém giết Đăng Tiên Cảnh?
Ta.... ta đang nằm mơ ư? Sao giấc mộng này lại không chân thực đến thế?
- Lớn thế này rồi, đây còn là lần đầu tiên ta gặp được có người bảo ta chém hắn? Mẹ nó, tên điên, thế mà cũng nói ra miệng được!
Vương Khả trừng mắt phun một bãi nước bọt.
Ổ bên, Hỏa Phượng Hoàng tròn mắt nhìn Vương Khả.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, kiếm vừa ra, chém Đăng Tiên!
Kiếm thế khủng bố xung kích tới, chém ra một vết rách to tướng trên mặt biển dưới chân Vương Khả, nước biển tách ra, núi đá dưới đáy biển bị xé toạc, dư ba kiếm khí vờn quanh. Phải sau ròng rã suốt một nén hương, nước biển mới dần dần khôi phục như cũ.
- Lớn thế này rồi, đây còn là lần đầu tiên ta gặp được có người bảo ta chém hắn? Mẹ nó, tên điên, thế mà cũng nói ra miệng được!
Vương Khả trừng mắt phun một bãi nước bọt.
Bãi nước bọt này mang theo phẫn hận khôn cùng của Vương Khả.
Chém giết Tử Liên Ma Thần, Vương Khả không hối hận, hắn chỉ đau lòng, tiếc đến đứt ruột đứt gan. Bởi vì một kiếm này hao phí công đức của Nhân Hoàng một nước.
Không tính công đức do Thần Vương tệ tích lũy được, Vương Khả chỉ có hai nguồn công đức khác đó là công đức của hai đại Nhân Hoàng Bạch Liên hoàng triều và Tử Liên hoàng triều mà Long Ngọc đưa cho trước khi thức tỉnh. Chỉ với một kiếm vừa rồi, liền đã tiêu hao công đức một nước. Nói cách khác, bỏ qua công đức tích lũy được từ Thần Vương tệ, hiện tại công đức trong tay hắn chỉ đủ lần nữa vung ra một kiếm với uy lực như vừa rồi.
Hắn thực sự không chém không được, cứ tiếp tục dây dưa với Tử Liên Ma Thần thế này, tu vi bản thân tất lại sẽ đề cao. Huống hồ, hắn còn phải bảo vệ Trương Lý nhi. Đùa chắc, không chém Tử Liên Ma Thần không thể chính đạo tâm của ta a!
- Vương.... Vương, Vương Khả, ngươi, ngươi làm?
Hỏa Phượng Hoàng tròn mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng vậy, tên rác rưởi này còn muốn động tới ngươi? Chán sống, phi! Bạn gái ta cũng là người hắn có thể động?
Vương Khả trừng mắt nhìn hai nửa thi thể Tử Liên Ma Thần, chửi đổng một tiếng.
Oanh!
Lập tức, bên trong cơ thể Tử Liên Ma Thần toát ra lượng lớn công đức tru ma chảy vào người Vương Khả.
Nhưng mà, những công đức tru ma này tuy không nhỏ, song so với tổn thất vừa nãy lại chỉ chừng một phần trăm mà thôi, đối với Vương Khả thực sự không tính là gì.
- Chết, chết rồi? Thật chết rồi?
Hỏa Phượng Hoàng vẫn cứ khó mà tin tưởng, thảng thốt kêu lên.
- Yên tâm, người ta đã giết, tuyệt đối không ai có thể cứu được!
Vương Khả tự tin nói.
- Nhưng mà... nhưng mà... hắn là Đăng Tiên Cảnh!
Hỏa Phượng Hoàng tròn mắt nói.
- Vậy thì đã sao? Đăng Tiên Cảnh thì ghê gớm lắm chắc? Dám động đến nữ nhân của ta, ta cũng cứ giết không lầm!
Vương Khả cười đắc ý nói.
Dứt lời, Vương Khả thả Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm vào trong miệng, từng chút từng chút nuốt xuống, hệt như biểu diễn tạp kỹ nuốt kiếm vậy, khiến Hỏa Phượng Hoàng nhìn mà không khỏi sửng sốt hồi lâu.
- Thanh kiếm vừa rồi? Là thần kiếm? Thần kiếm gì vậy? Nhờ có nó mới chém giết được Tử Liên Nhân Hoàng?
Hỏa Phượng Hoàng hiếu kỳ nhìn Vương Khả.
- Ách, bảo kiếm gia truyền, giờ chưa thể cho ngươi xem! Theo quy củ Vương gia, chỉ có cô dâu qua cửa mới có thể tiếp xúc bảo bối trong nhà! Giờ ngươi còn chưa qua cửa, không thể đụng vào!
Vương Khả vội nói.
- Ai muốn làm cô dâu qua cửa!
Hỏa Phượng Hoàng đỏ mặt trợn mắt mắng.
- Ô? Sao thi thể Tử Liên Ma Thần lại không rơi xuống?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Chỉ thấy, lúc này thi thể Tử Liên Ma Thần chính đang phát ra tiếng vang “xì xì xì xì”, cứ thế lơ lững giữa không trung chứ không hề rơi xuống.
- Chẳng lẽ vẫn chưa chết?
Hỏa Phượng Hoàng biến sắc, đang định động thủ.
- Chắc chắn chết rồi, vừa nãy ta đã nhận được công đức tru ma!
Vương Khả lập tức nói.
- Nhưng mà... !
Hỏa Phượng Hoàng không khỏi nghi hoặc.
Đúng lúc này, giữa hai nửa thi thể Tử Liên Ma Thần đột ngột hiện ra một quả cầu nhỏ ánh vàng, tiểu cầu tựa hồ sinh ra một cỗ hấp lực, hút từng chút từng chút lực lượng đang sắp tiêu tán của Tử Liên Ma Thần vào bên trong hạt châu.
- Đây là cái gì?
Hỏa Phượng Hoàng tới gần, hiếu kỳ nói.
- Là Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, đáng tiếc chỉ còn hơn phân nửa, thứ này còn chưa được luyện hóa hoàn toàn? Ai nha, chẳng những chưa luyện hóa hoàn toàn, giờ người đã chết, có vẻ lại bị Đăng Tiên Châu luyện hóa ngược?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hả?
Hỏa diễm Phượng Hoàng kinh ngạc ồ ra tiếng.
Xì xì xì xì xi!
Quả nhiên, thi thể Tử Liên Ma Thần cấp tốc tan rã, năng lượng nhục thân điên cuồng tràn vào Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, tùy theo đó, bằng mắt thường có thể thấy Thiên Đạo Đăng Tiên Châu đang từ từ biến lớn.
- Đây gọi là gì? Không tiêu hóa triệt để Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, hiện tại người đã chết rồi, Thiên Đạo Đăng Tiên Châu liền tự hành khôi phục?
Vương Khả tròn mắt tiến lại.
Oanh!
Cùng lúc, trên thi thể Tử Liên Ma Thần chợt toát ra một đoàn hỏa diễm màu tím.
- Thiên Kiếp Tử Lôi Hỏa? Vương Khả, ta muốn hỏa diễm này! Dao Trì Thần Công của ta cần các loại hỏa diễm khác nhau!