Dưới sự thúc giục của Vương Cô Sơn, nước biển cuồn cuộn màu lam ập tới chỗ Vương Khả, vô số hàn khí âm hàn trùm lên ngọn lửa quanh thân Vương Khả, ý đồ đông chết hắn, nhưng càng làm như thế, lại khiến Vương Khả càng thoải mái.
Vương Khả trợn mắt không dám tin mà nhìn Vương Cô Sơn, chẳng lẽ ta trách lầm hắn? Hắn là người tốt?
- Vương cô sơn? Ha ha ha ha, đáng đánh! Đáng đánh! Đã bao nhiêu năm, ngươi ở trước mặt ta vẫn luôn ra vẻ cao ngạo, hóa ra ngươi cũng có lúc bị người ta vả mặt? Ha ha ha ha ha, ta nói đúng chứ, thế đạo thay đổi, một ngàn năm rồi, thế giới này đã không còn là thế giới mà ngươi biết!
Thiện Hoàng cười to nói.
- Khương Hoàng, không phải ngươi muốn tới cướp đoạt Đại Đế vị sao? Đại Đế vị bị người khác ngư ông đắc lợi, ngươi còn muốn giằng co với ta?
Vương Cô Sơn lạnh giọng nói.
- Chỉ cần Đại Đế vị không rơi vào trong tay ngươi, ta liền cao hứng! Hừ, Vương Cô Sơn, ngươi không chết tử tế được đâu!
- Dựa vào ngươi?
Vương Cô Sơn khinh thường nói.
Giờ phút này, Vương Cô Sơn đã suy yếu, chỉ có thể điều động lực lượng của Địa Ngục Âm Hàn, nếu để Vương Cô Sơn khôi phục đỉnh cấp, Trung Thần Châu há có ai địch nổi hắn?
- Chủ thượng! Thuộc hạ tới hộ giá muộn!
Ma Thập Tam tức khắc nhào tới.
- Ma Thập Tam? Mau, ngươi đi giết tên tiểu tử thúi kia!
Vương Cô Sơn lạnh giọng nói.
- Chờ một chút!
Vương Khả trong lửa lớn ở nơi xa gào to một tiếng.
Vương Cô Sơn: -.... !
Chờ một chút? Ngươi nghĩ mình là ai?
- Hoàng Thượng, Thiện Hoàng, ngươi buông tay, để một mình Vương Cô Sơn lại đây, cứ để hắn tới, ta sẽ đối phó hắn!
Vương Khả hô to với Thiện Hoàng cách đó không xa.
Vương Cô Sơn: -... !
Thiện Hoàng: -... !
Vương Khả, ngươi là bị ngọn lửa bốc ra từ trong cơ thể đốt cho mơ hồ rồi? Vương Cô Sơn chính là Tiên Nhân, vừa rồi ngươi tát hắn một cái đã là nghịch thiên, ngươi còn muốn đích thân đối phó Vương Cô Sơn?
- Hoàng Thượng yên tâm, Vương Khả ta không nắm chắc sẽ không ra tay. Tiên Nhân này mà ghê gớm cái gì? Hiện tại hắn đã suy yếu đến cực điểm, ta chơi chết hắn còn không phải là đễ như bỡn? Ngươi cũng đừng trù trừ nữa, cứ đối phó những người khác, giao Tiên Nhân này cho ta giết là được.
Vương Khả tức khắc kêu lên.
Thiện Hoàng: -... !
Vì sao nghe ngươi sắp xếp như thế, ta lại muốn đánh ngươi nhỉ?
Cái gì mà chơi chết Vương Cô Sơn là chuyện dễ như bỡn? Ý ngươi là, bổn Thiện Hoàng vô năng, ngay cả một Tiên Nhân nho nhỏ cũng xử không xong?
Thiện Hoàng không biết Vương Khả đang ăn ngay nói thật.
Vương Khả biết, lúc này còn dây dưa kéo dài chỉ khiến tình hình càng thêm không xong, chỉ bằng kích thích Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm xử lý dứt điểm Vương Cô Sơn, tuy rằng sẽ tiêu hao vô số công đức của mình, nhưng công đức tích lũy vạn năm của Long tộc đâu phải đồ trang trí? Huống hồ, chỉ cần Vương Cô Sơn vừa chết, những vấn đề khác để Thiện Hoàng giải quyết là xong thôi.
Thế nhưng...
Không ai tin tưởng Vương Khả hết! Đều cho rằng Vương Khả lên cơn điên.
- Tiểu tử này là người của ngươi? Đầu nó có vấn đề gì không thế?
Vương Cô Sơn trừng mắt hỏi Thiện Hoàng.
Thiện Hoàng: -... !
Ta và ngươi có cảm giác giống nhau đấy!
- Hoàng Thượng, ta nói thật, ngươi phải tin tưởng ta, Tiên Nhân này đã suy yếu đến cực điểm, ngay cả Tiên Nhân yếu nhớt như thế còn không đối phó được, thì có còn là người không?
Vương Khả kêu lên lần thứ hai.
Thiện Hoàng đen mặt, ngươi là đang mắng ta?
- Vương Khả, ngươi dám vũ nhục chủ thượng, ngươi muốn chết!
Ma Thập Tam giận dữ, lập tức muốn nhào qua giết.
Vương Khả biến sắc mặt, uy lực Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm này của ta dùng trên người ngươi có chút lãng phí đó, ngươi đến đây làm gì hả?
Oanh!
Ngay lúc đó, đột nhiên một bóng người xuất hiện ngay giữa Vương Khả và Ma Thập Tam, một cỗ khí thế cường đại lập tức đánh sâu vào Ma Thập Tam.
- Ác Hoàng?
Ma Thập Tam đột nhiên cả kinh kêu lên.
Thì ra là Ác Hoàng, quanh thân là lửa đen ngập trời, nàng đạp giữa không trung, vẻ mặt dữ tợn nhìn mọi người chung quanh.
- Khương Huyền, sao ngươi ra được Đại La Thần Ngục?
Thiện Hoàng biến sắc mặt hỏi.
Thiện Hoàng quay đầu nhìn về phía Thiện Hoàng Long Đài nơi xa, chỉ thấy pháp bảo cường đại Đại La Thần Ngục đã nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
- Tiểu Huyền, ngươi tới đón ta?
Vương Cô Sơn thở phào một hơi, lộ về vui mừng.
Ác Hoàng nhìn Vương Cô Sơn cách đó không xa, khẽ cắn môi, ánh mắt hiện lên niềm vui sướng.
Nhưng ngay sau đó, Ác Hoàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Khả, liền thấy được Long Ngọc ở phía sau Vương Khả đang dung hợp với Đại Đế vị.
- Ma Tôn? Là Long Ngọc?
Ác Hoàng nhìn Vương Khả hỏi, toàn thân nàng run rẩy, đôi mắt đỏ bừng.
Vương Khả thấy Ác Hoàng đến, sắc mặt hơi thay đổi. Tuy công đức của hắn nhiều, nhưng không thể để lãng phí được, với công đức tích lũy vạn năm của Long tộc, nếu dùng đối phó Ác Hoàng hoặc Vương Cô Sơn đã suy yếu, nhiều nhất chỉ có thể thúc giục một lần, đã đối phó Ác Hoàng thì không thể đối phó Vương Cô Sơn, hiện tại hắn nên làm thế nào cho phải?
- Không sai, là Long Ngọc của ta. Hoàng Thượng, mấy năm nay Long Ngọc vì Hoàng Thượng mà bôn ba bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, nhận hết tra tấn, vừa rồi lại bị Ma Thập Tam thúc giục Vạn Niên Cổ, còn bị Cung Sơn Hải hãm hại trọng thương. Hiện tại chỉ có Đại Đế vị mới có thể cứu Long Ngọc một mạng, lúc này đây, xin thứ cho thần không tận trung với người được. Hiện tại, ai đám ngăn cản Long Ngọc sống lại, ta phải giết chết kẻ đó!
Vương Khả hung tợn nói.
- Hoàng Thượng, ngài thấy rồi chứ? Vương Khả đang ngỗ nghịch ngài, ta vẫn luôn cảm thấy hắn là thứ nghịch thần, rốt cuộc hôm nay hắn cũng tạo phản rồi! Hoàng Thượng, mau giết hắn!
Ma Thập Tam kích động kêu lên.
Ác Hoàng bỗng nhiên đến đây, thật sự là quá tốt, tuy rằng Ma Thập Tam không sợ Vương Khả, nhưng trước đó hắn cũng từng thử qua, biết bản thân không làm gì được Vương Khả, lúc này Ác Hoàng tới, để Ác Hoàng ra tay thì Vương Khả hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
- Ngươi có biết ngươi đang làm gì?
Cả người Ác Hoàng run rẩy, nàng nhìn Vương Khả cùng Long Ngọc.
- Tuy rằng ta vẫn chưa cưới Long Ngọc, nhưng Long Ngọc đã phó thác bản thân cho ta! Nàng chính là vợ ta!