Bất Diệt Thần Vương

Chương 1958: Thế đạo thay đổi




- Sư tôn!

Vương Khả gào to, âm thanh vang vọng khắp chiến trường.

Oanh!

Hai bên đang chiến đấu tức khắc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Khả ôm Long Ngọc trong tay, bay đến gần đó.

- Vương Khả? Sao ngươi lại tới đây?

Trần Thiên Nguyên trừng mắt nói.

- Vương Khả?

Tứ Đại Liên Hoàng cũng nhìn lại.

Giờ khắc này, chỉ có Thiện Hoàng và Vương Cô Sơn không quan tâm tình hình bên ngoài, tiếp tục đánh sâu vào nhau.

- Sư tôn, vợ của đồ đệ ngươi sắp chết, ngươi mau mở giúp ta một con đường, ta muốn đi vào, ta phải dùng Đại Đế vị cứu Long Ngọc!

Vương Khả hô to.

Trần Thiên Nguyên: -... !

Nghiệt đồ này, ngươi chạy tới đây là bảo ta làm tay đấm cho ngươi?

Tứ Đại Liên Hoàng cũng trợn mắt, tỏ ra không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Khả cách đó không xa.

- Vương Khả, ngươi điên rồi? Ngươi còn muốn Đại Đế vị?

Tử Liên Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.

Bên kia, Thiện Hoàng tranh phong với chủ thượng còn không chiếm được chỗ tốt, Vương Khả ngươi là tới tìm chết?

- Không kịp giải thích, sư tôn, ngươi mau giúp ta mở đường, để ta đi vào, Long Ngọc sẽ chết! Sư tôn, nhanh lên đi!

Vương Khả nôn nóng kêu.

- Vương Khả, bên trong là Địa Ngục Âm Hàn, là Tiên Nhân tiểu thế giới, ngươi không vào được! Cạc cạc cạc cạc!

Hoàng Nguyệt Nga vừa run lập cập vừa nhắc nhỡ.

- Vương Khả, ngươi muốn chết à?

Hắc Liên Nhân Hoàng châm chọc.

- Vương Khả?

Trần Thiên Nguyên cũng nghi hoặc nhìn về phía Vương Khả.

Không thấy ta đang đánh nhau ở đây sao? Lúc này ngươi chạy tới làm gì?

- Sư tôn, ngươi ngăn cản bọn họ giúp ta là được, để ta tới gần đó, không sao hết! Trong lòng đệ tử hiểu rõ!

Vương Khả nôn nóng kêu.

- Ngươi không thấy Thiện Hoàng đang tranh chấp với Vương Cô Sơn ư? Ngươi muốn đoạt Đại Đế vị trong tay bọn họ?

Trần Thiên Nguyên trừng mắt nói.

- Sư tôn, không còn kịp rồi, vợ đồ đệ ngươi sắp chết, ta nhất thiết phải cướp được nó!

Vương Khả nôn nóng nói.

Thần sắc Trần Thiên Nguyên phức tạp một hồi, tuy hắn cũng cảm thấy Vương Khả có chút người sỉ nói mộng, nhưng Trần Thiên Nguyên càng rõ, đồ đệ này của hắn rất biết nặng nhẹ, thời gian lại cấp bách, hắn cũng không truy cứu thêm nữa.

- Trương Tây Lai Chiến Thần, phiền ngươi giúp ta tạo ra một con đường.

Trần Thiên Nguyên nói với Trương Tây Lai cách đó không xa.

Trương Tây Lai sửng sốt, ngươi thật sự để đồ đệ ngươi làm bậy?

Còn muốn đoạt Đại Đế vị? Ban nãy Hoàng Nguyệt Nga thiếu chút nữa là bị đông chết rồi, không thấy sao?

- Được, Trần Thiên Nguyên, trước đó ngươi đã giúp ta, ngươi nói gì ta nghe đó!

Trương Tây Lai đáp lời.

Trần Thiên Nguyên hỗ trợ nghĩ cách cứu Trương thiên sư cha mình, chút thỉnh cầu đó, có gì mà không thể?

Oanh!

Ngay lập tức, Trần Thiên Nguyên và Trương Tây Lai toàn lực ra tay, vô số kiếm khí, côn ảnh đánh sâu vào, nhất thời tạo ra một con đường trong vòng vây của Tứ Đại Liên Hoàng, mặc cho Vương Khả xuyên qua, xông thẳng đến Địa Ngục Âm Hàn.

- Vương Khả, vợ ngươi sắp chết? Ai là vợ ngươi? Còn nữa, chỗ này là nơi ngươi có thể tới sao?

Thiện Hoàng tức giận gào to.

Lúc trước không phản ứng các ngươi, là bởi vì ta đang vội vàng đối phó Vương Cô Sơn, hiện tại, ban nãy ngươi nói cái gì? Vợ ngươi? Không phải ngươi muốn cưới U Nguyệt sao? Ngươi có muốn kêu ta là cha vợ không đấy? Trắng trợn ôm hồ ly tinh đến đây khiêu khích ta? Ngươi muốn tìm chết?

- Ha ha ha ha, một ngàn năm, quả nhiên thế đạo thay đổi, người không biết sống chết càng ngày càng nhiều, không thấy kết cục nha đầu Hoàng gia đụng vào tầng sáng bên ngoài Địa Ngục Âm Hàn lúc nãy sao? Một Nguyên Thần Cảnh tu vi cũng đám đi tìm cái chết? Ngươi cho Địa Ngục Âm Hàn của ta là đồ trang trí chắc?

Vương Cô Sơn khinh thường cười lạnh nói.

Phanh!

Liên nhìn thấy Vương Khả ôm Long Ngọc nhảy vào trong tầng sáng màu lam, cả hai không hề bị đông lại như Hoàng Nguyệt Nga, mà là an toàn vô sự vọt vào tới nơi trong nháy mắt.

Thiện Hoàng trừng mắt: -... !

Vương Cô Sơn trừng mắt: -... !

Hắn không bị đông chết?

Vương Khả vào được, Vương Khả ôm Long Ngọc tiến vào tầng sáng màu lam, không hề bị đông chết ngay lập tức, khiến tất cả mọi người ngây ra.

Giờ khắc này, ngay cả Tứ Đại Liên Hoàng và Tam Đại Chiến Thần cũng không tiếp tục động thủ, mà là đồng loạt trợn mắt nhìn về phía Vương Khả kia.

- Sao hắn chẳng hề hấn gì hết thế?

Hoàng Nguyệt Nga cả kinh kêu lên.

- Ngươi là ai?

Vương Cô Sơn cũng trợn mắt kêu lên.

- Vương Khả?

Thiện Hoàng cũng ngạc nhiên hô to.

Cả hai người đều biết rõ, Địa Ngục Âm Hàn này hàn khí chí cường, vậy mà một Nguyên Thần Cảnh có thể xông tới? Sao có thể? Còn nữa, hắn không sợ lạnh ư? Ngay cả Hoàng Nguyệt Nga cũng chịu không nổi, ngay cả Thiện Hoàng muốn tiến vào cũng phải điều động lực lượng Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ trong cơ thể để ngăn cản hàn khí, thế nhưng, Vương Khả chỉ dùng cái thân xác thịt đó liền vào được?

Chẳng lẽ, đây là một Địa Ngục Âm Hàn giả?

Giả? Không, đương nhiên là đồ thật.

Vương Khả vừa vào trong, hàn khí cuồn cuộn nhập thể khiến hắn giật nảy mình. Phải biết rằng, đục chân nguyên thiêu cháy trong cơ thể Vương Khả chính là Thái Dương Chân Hỏa, ngọn lửa bá đạo nhất thế gian, có thể khiến Vương Khả cảm nhận được lạnh, đó là khủng bố cỡ nào chứ?

Vương Khả vừa dùng đục chân nguyên bao bọc Long Ngọc, vừa chạy thẳng vào trong.

Càng đi vào sâu, hàn khí càng tăng lên, dù là Vương Khả cũng cảm giác toàn thân sắp bị đông cứng, nhưng, Vương Khả vẫn hướng vào trong như trước, thẳng đến khi vượt qua tầng sáng màu lam, đến được quả cầu màu lam.

Phía trên quả cầu màu lam, dường như có thể nhìn thấy vô số uống mạng quỷ đang điên cuồng giãy dụa.

Trong nháy mắt đó, mọi người mới chợt tỉnh lại.

- Đứng lại! Ngươi dám tiến lên một bước, ta lấy mạng ngươi!

Vương Cô Sơn đột nhiên gầm lên giận dữ.

Bang!

Đột nhiên, một chưởng hung hăng đánh vào mặt Vương Cô Sơn.

- Tê!

Trong ngoài tầng sáng màu lam tức khắc vang lên âm thanh hít sâu một hơi.

Chỉ vì, chưởng này là do Vương Khả đánh ra, Vương Cô Sơn đang giằng co với Thiện Hoàng, nên mới không phân tay ra được, mà bởi hắn gầm lên giận dữ, nên Vương Khả mới theo bản năng xả giận tát qua một cái.

Một tát kia, nếu là ngày thường, có thế nào cũng không đánh được lên mặt Vương Cô Sơn, nhưng giờ phút này Vương Cô Sơn đã bị trấn áp ngàn năm, bản thân suy yếu vô cùng.