Chính là Đại Quang Minh Bồ Tát đang kêu gọi vị đồ đệ ngày xưa này của mình.
Cung Sơn Hải dừng lại, thần sắc có chút kinh hoảng.
- Sư tôn?
Cung Sơn Hải nhỏ giọng gọi.
- Là nàng bảo ngươi động thủ với ta?
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng hỏi.
Thần sắc Cung Sơn Hải phức tạp, lát sau gật đầu:
- Vâng.
- Ha ha, nói vậy là nàng sợ ta trở về?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
Cung Sơn Hải chỉ im lặng.
- Năm đó ta trấn áp nàng ở kia, là ngươi đã thả nàng ra?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng hỏi tiếp.
- Sư tôn, đệ tử cũng là bất đắc dĩ, đệ tử cũng là vì cứu sư tôn!
Cung Sơn Hải đáp.
- Vì cứu vi sư? Ha ha, năm đó vi sư tự bóc đi mặt trái cảm xúc của mình, trấn áp nàng ở đó, chính là để có thể thật sự khiến bản thân không còn biết sợ. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Bóc đi mặt trái cảm xúc, ta không còn sợ gì cả, ta bảo ngươi trông coi trấn áp nàng, ngươi lại thả nàng ra? Nàng không phải là ta! Nàng chỉ là mặt trái cảm xúc của ta, ta là Đại Quang Minh Bồ Tát, vậy thì nàng chính là Đại Hắc Ám Bồ Tát! Cung Sơn Hải, ta lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi có nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Ta đã nói năm đó sao bỗng nhiên sư tôn lại thay đổi rất nhiều, thì ra...
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
Thần sắc Cung Sơn Hải phức tạp một hồi, vẻ mặt thoáng nét giãy dụa, rốt cuộc vẫn cắn chặt răng đáp:
- Ta không quan tâm cái gì là bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta chỉ biết nàng cũng là sư tôn của ta, gọi nàng là Đại Hắc Ám Bồ Tát thì sao chứ? Ta nhận nàng!
Cung Sơn Hải trầm giọng nói, lúc này đây, Cung Sơn Hải đã không thể quay đầu, mà hắn cũng không cần quay đầu. Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng là sư tôn, đi theo Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng không thua thiệt gì, huống chỉ giờ phút này Đại Quang Minh Bồ Tát đã suy yếu đến cực điểm, lại đang ở trong Long Đài, tùy thời mất mạng.
- Gàn bướng hồ đồ! Bất Giới, thanh lý môn hộ!
Đại Quang Minh Bồ Tát quát.
- Vâng!
Bất Giới hòa thượng ứng tiếng.
- Hừ, đại sư huynh, năm đó ngươi kinh tài tuyệt diễm, nhưng, ngàn năm nay tu vi ngươi lại không tăng tiến được bao nhiêu, hiện tại có thể đã kém xa ta! Dựa vào ngươi là không đủ tư cách!
Cung Sơn Hải gào to, đồng thời vung tay lên, trong tay lập tức xuất hiện một cây Như Ý Thần Châm, Như Ý Thần Châm chợt biến lớn, hóa thành một cái trụ chọc trời đánh về phía Bất Giới hòa thượng.
- Như Ý Thần Châm, động thủ! Sau này ta sẽ cho ngươi đi theo Long Ngọc một thời gian.
Vương Khả nói xong liền lấy ra một cây Như Ý Thần Châm, Như Ý Thần Châm này cũng nhanh chóng bay ra hóa thành một cái trụ chọc trời.
- Bất Giới, dùng Như Ý Thần Châm!
Vương Khả gào to quăng tới.
- Được!
Bất Giới hòa thượng bắt lấy Như Ý Thần Châm mà Vương Khả quăng tới, tức khắc nghênh đón Như Ý Thần Châm của Cung Sơn Hải.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, hai cây Như Ý Thần Châm va vào nhau, Bất Giới hòa thượng lập tức đạp bộ lui ra sau.
Mà Cung Sơn Hải cũng không chiếm được phần hơn, đã vậy còn bị Thần Vương ấn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống đập vào người.
Oanh!
Cung Sơn Hải hấp tấp né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn bị đánh trúng, thân thể văng ngược ra xa.
- Sao có thể? Như Ý Thần Châm? Ngươi điên rồi? Lúc này mới được bao lâu chứ, sao ngươi đã chung phe với bọn họ rồi? Ngươi quên ta là ai ư?
Cung Sơn Hải cả kinh kêu lên.
Nhưng giờ phút này dường như Như Ý Thần Châm trong tay Bất Giới hòa thượng chẳng hề để ý tới, được Bất Giới hòa thượng rót lực lượng vào, nó tiếp tục đánh tới lần thứ hai.
Tuy rằng thực lực của Bất Giới hòa thượng trong mấy năm qua tăng lên không ít, nhưng so với Cung Sơn Hải vẫn kém một đoạn, may mà có Vương Khả ở bên hỗ trợ, dùng Thần Vương ấn liên tiếp đánh xuống, mỗi một lần đánh đều mang uy lực lớn lao, dù là Cung Sơn Hải cũng bị đập cho khốn đốn chật vật.
- Thần Vương ấn, đi!
Vương Khả gào to lần thứ hai.
- Thần Vương ấn? Hừ, trẫm cũng có Luân Hồi ngự tỉ, Vương Khả, công đức của ngươi có thể bị lãng phí như thế sao?
Cung Sơn Hải tức giận nói.
Trong lúc nói chuyện, Cung Sơn Hải cũng đem ngự tỉ của mình quăng ra ngoài.
Oanh!
Luân Hồi ngự tỉ cùng Thần Vương ấn như hai tòa núi lớn, va chạm nhau giữa không trung, lập tức ầm ầm nổ vang, tạo nên sóng gió động trời.
Thần Vương ấn càng lúc càng lớn, công đức mà Vương Khả khổ cực tích cóp cũng dân dần tiêu hao, Vương Khả không đau lòng sao? Đây chính là công đức mà hắn phải khốn khổ khốn nạn lắm mới dồn được, nên hiện tại hắn chỉ hận không thể đập chết Cung Sơn Hải, dám làm hại hắn tiêu hao nhiều công đức đến thết Nhưng, vì Ma Tôn, Vương Khả đành phải bấm bụng hi sinh, lần trước Ma Tôn ăn trộm công đức của hai đại hoàng triều, giúp hắn vượt qua khó khăn, hiện giờ Ma Tôn sinh tử một đường, hắn sao có thể keo kiệt?
Chỉ thấy Thần Vương ấn càng lúc càng lớn, cứ như một ngọn núi siêu to khổng lỗ ầm ầm ép xuống, mà ngự tỉ của Cung Sơn Hải cũng bất đắc dĩ phải biến lớn theo, nếu không nó sẽ bị Thần Vương ấn nghiền nát!
- Vương Khả, Vương Khả, ngươi... ngươi thế này là muốn tiêu hao bao nhiêu công đức? Ngươi có bệnh à? Dám tiêu hao nhiều công đức như vậy? Đây đã là một phần ba công đức của Luân Hồi hoàng triều ta, ngươi lại còn dám tiếp tục biến lớn Thần Vương ấn, ngươi điên rồi!
Cung Sơn Hải cả kinh kêu lên.
- Đều do ngươi tự tìm!
Vương Khả đỏ mắt.
Cung Sơn Hải biến sắc mặt, hắn liều mạng công kích Bất Giới hòa thượng, cố gắng tiến tới gần Long Đài.
Long Đài có sức mạnh giằng xé rất lớn, Vương Khả biết Cung Sơn Hải cũng biết điều này, vậy mà hắn vẫn liều mạng xông tới trước, nhất định là có âm mưu hèn hạ nào đó, Vương Khả sao có thể để hắn tiến lên?
- Hồng Liên Kiếm pháp!
Vương Khả hét lớn một tiếng, trường kiếm nhằm phía Cung Sơn Hải!
Trong nháy mắt, chung quanh Vương Khả lập tức xuất hiện vô số kiếm khí mang hình dáng hoa sen, tất cả đều bắn về phía Cung Sơn Hải.
- Hừ, với tu vi Nguyên Thần Cảnh của ngươi, kiếm đạo có mạnh hơn nữa cũng đừng mơ đả thương được ta! Phá!
Cung Sơn Hải gào to.
Oanh!