Bất Diệt Thần Vương

Chương 1948: Nữ nhi quan trọng




- Khương Hoàng? Lúc trước ngươi ném Thiện Hoàng kiếm, chính là vì Vương đại tiểu thư đi? Hừ, tuy rằng nàng chướng mắt ngươi, nhưng vì nàng, ngươi đúng là trả được đại giới, ta còn tưởng ngươi muốn cướp Đại Đế vị của phu quân ta, hóa ra ta đã đề cao ngươi quá rồi!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Không, cả Vương đại tiểu thư và Đại Đế vị, ta đều muốn có!

Vẻ mặt Thiện Hoàng trở nên kiên định.

- Chỉ dựa vào ngươi?

Ác Hoàng khinh bỉ.

- Khương Huyền, rốt cuộc ngươi cũng từng là tỷ của ta, ta cũng không muốn làm khó ngươi nhiều, vì đối phó ngươi, ta tự mình đến chỗ phụ thân mượn pháp bảo, Thiên La Thần Ngục. Khương Huyền, Trung Thần Châu không phải nơi thuộc về ngươi, ngươi cần về đi! Hôm nay, ngươi đừng hòng làm càn!

Thiện Hoàng lạnh lùng nói.

Oanh!

Ngay lúc này, từ trên trời lập tức giáng xuống một lồng giam lóng lánh lôi quang, bao phủ cả Ác Hoàng lẫn Thiện Hoàng vào bên trong.

ầm ầm ầm!

Bên trong lồng giam tức khắc phóng ra vô số lôi điện bắn thẳng vào hai người, Thiện Hoàng đối chưởng với Ác Hoàng, sau đó mượn lực phản chấn lùi ra sau, nhanh chóng rời khỏi lồng giam kia.

Lôi điện vô tận như đại dương mênh mông xông thẳng tới Ác Hoàng.

- Thiên La Thần Ngục?

Ánh mắt Ác Hoàng lạnh lùng.

- Khương Huyền, tạm thời ngươi không thoát được đâu. Ắt hẳn ngươi cũng biết Thiên La Thần Ngục là bảo vật có từ ba ngàn năm trước, do mấy vị Tiên Nhân hiệp lực dùng Tiên khí luyện thành, nó từng giam giữ không ít đăng Tiên cảnh, trước giờ chưa ai thoát được! Chờ ta lấy được Đại Đế vị rồi lại đến mang ngươi đi.

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

Ác Hoàng một tay ôm tã lót, một tay đánh ra.

Oanh!

Lực lượng cường đại khiến lồng giam rung lên ầm ầm, nhưng dường như bên trong lôi điện có một cỗ uy thế ngập trời đối kháng lại lực lượng của Ác Hoàng.

- AI Ác Hoàng gào to, chỉ thấy Thiên La Thần Ngục rung lên điên cuồng, sau đó biến dạng méo mó.

Thiên La Thần Ngục bị biến dạng khiến Thiện Hoàng tái mặt, hắn nói:

- Ngươi? Đăng Tiên cảnh đã...

Gương mặt Ác Hoàng lộ vẻ dữ tợn, nàng dùng một tay tiếp tục đánh sâu vào Thiên La Thần Ngục, đang định vận thêm sức hủy diệt Thiên La Thần Ngục, nhưng đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, sau đó ngừng lại.

- Hô! Làm ta sợ hết hồn, hóa ra ngươi chỉ có thể đánh đến cực hạn của Thiên La Thần Ngục, chứ vẫn chưa đủ sức hủy diệt nó.

Thiện Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

- Hoàng Thượng, chính sự quan trọng!

Tây Môn Thuận Thủy cách đó không xa bỗng dưng kêu lên.

Thiện Hoàng lập tức quay đầu nhìn lại.

Giờ phút này, Tây Môn Thuận Thủy nhìn vào bên trong lồng giam, thần sắc lại trở nên phức tạp.

- Hoàng Thượng, nơi này cứ giao cho thần, ngươi mau đi lấy Đại Đế vị!

Tây Môn Thuận Thủy nhấn mạnh lần nữa.

- Được! Tây Môn Thuận Thủy, ngươi chờ lát nữa mang Khương Huyền về, ngươi cũng có thể thúc giục Thiên La Thần Ngục, nơi này giao cho ngươi.

Thiện Hoàng nói.

- Vâng!

Tây Môn Thuận Thủy ứng tiếng.

Thiện Hoàng nhìn về phía Tiên Nhân đang tỏa ra thất thải hà quang ở xa xa, lập tức phóng tới đó.

Tây Môn Thuận Thủy nhìn Ác Hoàng bên trong Thiên La Thần Ngục, hơi hơi thi lễ.

- Ác Hoàng, đã đắc tội nhiều.

Nói xong, Tây Môn Thuận Thủy vung tay lên, một đâm nữ tu giả xuất hiện.

- Mang Vương đại tiểu thư theo, chúng ta đi.

Tây Môn Thuận Thủy nói.

- Cái gì?

Đám nữ tu giả kinh ngạc nói.

Không phải ngươi vừa nhận lệnh Thiện Hoàng xử lý Ác Hoàng đang bị giam giữ ư? Đi là đi thế nào?

- Không nghe thấy sao?

Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt.

- Vâng!

Một đám thuộc hạ tức khắc tiến lên.

Đám nữ tu giả cõng Vương đại tiểu thư bay về nơi xa, Tây Môn Thuận Thủy không hề do dự, cũng nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình Ác Hoàng bị giam giữ trong Thiên La Thần Ngục cùng thanh Thiện Hoàng kiếm cắm trên Long Đài vẫn đang rung lên ong ong như trước.

Ác Hoàng nhìn theo Tây Môn Thuận Thủy rời đi, hai mắt híp lại.

Mà Tây Môn Thuận Thủy thì mang theo Vương đại tiểu thư biến mất trong bóng tối, không hề dừng lại, tiến thẳng tới miệng vực sâu.

- Tây Môn Thuận Thủy, sao ngươi động thủ với Ác Hoàng?

Vương đại tiểu thư tò mò nhìn Tây Môn Thuận Thủy hỏi.

Tây Môn Thuận Thủy khẽ cười khổ:

- Động thủ? Vương đại tiểu thư đùa kiểu gì vậy? Ta sao có thể là đối thủ của Ác Hoàng chứ?

- Ác Hoàng đã bị nhốt ở trong Thiên La Thần Ngục, không phải ngươi có thể thao túng Thiên La Thần Ngục ư?

Vương đại tiểu thư nhíu mày nói.

- Vương đại tiểu thư, hẳn ngươi cũng thấy được, ban nãy thiếu chút nữa Thiên La Thần Ngục đã bị Ác Hoàng hủy hoại! Thiên La Thần Ngục sao đủ sức giam giữ Ác Hoàng?

Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu đáp.

- Không đúng, chẳng phải lúc nãy Ác Hoàng đã đến cực hạn rồi sao? Nếu Ác Hoàng đủ khả năng phá vỡ Thiên La Thần Ngục, vì sao vừa rồi nàng lại cam tâm bị cầm tù?

Vương đại tiểu thư nghi hoặc nói.

- Ta cũng không biết Ác Hoàng có mục đích gì, nhưng, ta có thể khẳng định, nếu Ác Hoàng muốn phá vỡ Thiên La Thần Ngục, tuyệt đối không khó! Ngươi đã quên ư? Ban nãy Ác Hoàng một tay ôm tã lót, một tay đánh đến cực hạn của Thiên La Thần Ngục, vậy nếu nàng buông tã lót ra thì sao?

Tây Môn Thuận Thủy nói.

- Ồ?

Đồng tử Vương đại tiểu thư co lại.

- Ta cũng không hiểu được hành vi của Ác Hoàng, nếu đã không hiểu thì chớ nên cậy mạnh, có thể cứu Vương đại tiểu thư về là đã rất không tệ rồi.

Tây Môn Thuận Thủy thở dài nói tiếp.

Thần sắc Vương đại tiểu thư trở nên phức tạp, nàng lẩm bẩm:

- Khương Huyền này... một ngàn năm qua, rốt cuộc thực lực nàng đã mạnh đến mức nào? Đó chính là Thiên La Thần Ngục, nàng cũng có thể phá vỡ? Thứ ấy được xưng là ngục giam đăng Tiên cảnh, vậy mà nàng... !

- Không biết, hiện tại ta cũng không rõ...

Tây Môn Thuận Thủy cười khổ nói.

Mà giờ phút này, tại Thiện Hoàng Long Đài, Ác Hoàng mặt mày âm trầm nhìn mọi người rời đi.

Ác Hoàng ôm tã lót, không tiếp tục đánh sâu vào Thiên La Thần Ngục, Ác Hoàng bất động, Thiên La Thần Ngục cũng dần bình ổn lại.

- Hô, nguy hiểm thật, nếu ban nãy ta mạnh mẽ phá tan Thiên La Thần Ngục khiến nó bị nổ tung, chắc chắn lực phản chấn sẽ rất lớn, nếu vì thế mà khiến pháp bảo trữ vật này bị hủy hoại, ta biết đi đâu tìm nữ nhi đây? Nữ nhi của ta!

Ánh mắt Ác Hoàng hiện lên nét sợ hãi.