Ba người vừa thấy Ác Hoàng đến, tức khắc cả kinh kêu lên.
- Ma Tôn?
Ác Hoàng đột nhiên nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Long Đài điện.
Khuông!
Chỉ thấy cánh cửa đại điện ầm ầm mở ra, mà Ma Tôn thì chậm rãi bước ra từ trong Long Đài điện.
- Bái kiến Hoàng Thượng!
Ma Tôn cung kính nói.
Oanh, oanh, oanh... !
Vương Khả, Hoàng Thiên Phong, Ma Thập Tam cũng đã tới nơi.
- Ma Tôn, lão Chu... ?
Vương Khả cũng cả kinh kêu lên.
Vương Khả tra tìm khắp nơi cũng không tìm được Long Ngọc, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
- Ma Tôn? Ngươi đang làm gì? Ngươi lại trộm long mạch ở đây?
Ánh mắt Ác Hoàng trở nên lạnh lùng, một cỗ sát ý um tùm bao phủ toàn thân Ma Tôn.
Ác Hoàng dùng Ma Tôn, chẳng qua là xem như đang dùng một thanh đao, bằng không cũng đã không đồng ý hy sinh Ma Tôn để mổ ra phong ấn. Ma Tôn chỉ là một thanh đao, nếu thanh đao này nghe lời, đó chính là hảo đao, thế nhưng dám phá hỏng Tam Tài Phong Đế trận, thì đó là tìm chết!
Đại địa long mạch của Ác Thần Long Thành, Vương Khả nói đỡ cho, nói ngươi làm vậy là vì tự cứu, vì giữ mạng.
Vậy hiện tại là thế nào? Nhìn trường hợp dơi yêu bị tàn sát thì biết, là ngươi chủ động tới!
Rút đại địa long mạch nơi này ra? Ác Hoàng không để bụng số long mạch đó, Ác Hoàng chỉ để ý đến Long Đài, nếu có điểm nào sơ sẩy, Long Đài bị hao tổn thì biết làm sao? Ma Tôn ngươi biết rõ tầm quan trọng của Long Đài còn dám tới cường đoạt đại địa long mạch, đó chính là tìm chết!
- Hoàng Thượng, trước đó Ma Tôn thương thế thảm trọng, vẫn chưa hồi phục hẳn, có thể đại địa long mạch của Ác Thần Long Thành không quá đủ nên hắn mới đến đây, tìm thêm chút long mạch chữa thương. Hiện tại Long Đài vẫn ổn, Hoàng Thượng ngài đâu cần tức giận? Dẫu sao trước đó Ma Tôn cũng có công lớn!
Vương Khả tức khắc kêu lên.
Vương Khả cũng không ngờ được, Ma Tôn mới quay đầu một cái đã chạy tới nơi này! Nhưng Ma Tôn bị Ác Hoàng làm khó dễ, tự nhiên Vương Khả cũng không thể ngồi yên chẳng ngó ngàng.
Ma Tôn lại mở miệng nói:
- Hoàng Thượng, việc này không liên quan đến người khác, đều là tội của một mình thần! Trước khi mở ra phong ấn, thần không dám quấy rầy Hoàng Thượng, không dám khiến Hoàng Thượng nhọc lòng, nên thần mới phải nghĩ đến hạ sách này, dung luyện bốn đóa Nhất Phẩm Liên Hoa, chỉ vì cầu một con đường sống mà thôi, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!
- Ma Tôn!
Vương Khả tức khắc nôn nóng nói.
Sao lúc này ngươi lại ăn ngay nói thật thế chứ? Ngươi nên bán thảm mới đúng!
Nhưng Ma Tôn lại không hề giấu giếm tí gì, cứ thế nói thẳng ra mục đích của mình.
- A, hay, hay, hay, thật to gan! Chỉ vì cầu một con đường sống?
Ngươi đến bây giờ còn có đường sống nào đáng nói? Trước đó đòi hỏi trẫm, trẫm đều thỏa mãn ngươi, ngươi còn không biết đủ!
Ngươi có biết, chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể hủy hoại Long Đài không? Ngươi chết muôn lần cũng không hết tội của mình!
Ác Hoàng lạnh giọng nói.
- Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt! Ngàn sai vạn sai đều là một mình ta sai!
Ma Tôn tức khắc nói.
Ác Hoàng trừng mắt.
- AI Ma Tôn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó té ngã ra đất.
- Ma Tôn?
Vương Khả kêu lên.
- Hoàng Thượng đang thúc giục Vạn Niên Cổ trong cơ thể Ma Tôn.
Hoàng Thiên Phong kéo Vương Khả nói nhỏ.
Chỉ thấy Ma Tôn cuộn tròn người trên mặt đất, toàn thân run rẩy, tựa hồ đang thống khổ vô tận.
- Ma Tôn thật quật cường, thúc giục Vạn Niên Cổ sẽ đau đến tận sâu linh hồn, hắn cư nhiên chịu được không hô lên? Quả thật có thể nhẫn!
Ma Thập Tam cũng kinh ngạc nói.
Ma Thập Tam quá rõ sự khủng bố của Vạn Niên Cổ, Tứ Đại Liên Hoàng trước mặt hắn là không chiu nổi một đòn, phải đau đớn cầu xin tha mạng, nhưng Ma Tôn này lại có thể nhịn nổi?
- Hoàng Thượng, Ma Tôn làm việc đúng là có hơi tùy ý, nhưng Ma Tôn cũng lập được công lớn! Hoàng Thượng, Ma Tôn là cầu sinh, đó là bản năng của mỗi người!
Vương Khả hô to.
Ác Hoàng nhìn Ma Tôn thống khổ cuộn tròn, sắc mặt lạnh băng:
- Hừ, trong cơ thể ngươi lại dung nhập tới bảy đóa Liên Hoa?
Giỏi nhỉ, ngươi thật đúng là có dự mưu mà, còn muốn tạo lại Cửu Phẩm Kim Liên sao? Ngươi đúng là giỏi tính kế! Chẳng qua ngươi cũng thông minh, không nói dối trẫm, người khác không thấy rõ tình huống trong cơ thể ngươi, trẫm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra. Lần này chỉ là trừng phạt nhỏ cho ngươi, ngươi muốn một con đường sống, trẫm cho ngươi cơ hội, nhưng nhớ rõ, việc mổ ra phong ấn không được có nửa điểm sai lầm, trẫm mặc kệ ngươi có ý tưởng gì, chuyện tiếp theo, nếu ngươi dám có chút nào không phối hợp, trẫm sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Ma Tôn rùng mình, đau đớn đến mức móng tay cào xuống mặt đất sâu hoắm, nhưng vẫn không kêu đau tiếng nào như trước.
- Vâng!
Ma Tôn gian nan trả lời.
Vương Khả bên cạnh vẻ mặt nôn nóng, nhưng thời điểm này hắn cũng hiểu ra, mình không thể khuyên thêm nữa, lúc này khuyên chỉ gây trở ngại chứ chẳng được gì.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Vương Khả lại vô cùng ngạc nhiên, Long Ngọc có thể tìm ra Ma Tôn nhanh như thế? Thật là quá tốt!
Khó trách lúc trước Long Ngọc đã nói, không cần gom đủ hai đóa Nhị Phẩm Liên Hoa, bởi vì đóa cuối cùng hoàn toàn có thể dung hợp vào thời điểm mở ra phong ấn.
Ác Hoàng trừng phạt Ma Tôn suốt một nén nhang, rốt cuộc mới chịu ngừng lại.
Phanh!
- Hừ, nếu không phải hôm nay trẫm tìm được manh mối nữ nhị, tâm tình không tệ, thì một nén nhang này chỉ là khởi đầu thôi!
Ác Hoàng lạnh giọng nói.
- Vâng, tạ Hoàng Thượng!
Cả người Ma Tôn ướt đẫm mồ hôi, run run rẩy rẩy đứng dậy.
- Ma Tôn!
Đám người Vương Khả, Chu Hồng Y tức khắc vây quanh lại.
Ma Tôn lắc lắc đầu, ý bảo mọi người không có việc gì.
- Hừ, thật đúng là quật cường, Ma Tôn, lần này ngươi tùy ý làm bậy, ngày sau ta lại tìm ngươi tính sổ!
Ma Thập Tam cũng lạnh lùng nói.
Ma Tôn không để ý đến hắn.
Ác Hoàng không để ý tới mọi người, nàng chậm rãi bước vào Long Đài.
Long Đài ở đây giống y đúc cái ở Ác Thần Long Thành, chỉ là khe lõm trung tâm đang sủi lên từng trận bạch khí.
Ác Hoàng chậm rãi lấy ra một thanh trường kiếm màu trắng.
- Thiện Hoàng khiếm?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.