Bất Diệt Thần Vương

Chương 1932: Manh mối nữ nhi




- Miệng vực sâu này có khí tức rất giống ngươi?

Ác Hoàng híp mắt nhìn bên ngoài vực sâu.

- Là Ma Thập Bát, hắn cũng là Thiên Ma, năm đó từng cùng Long Hoàng đi qua Ác Thần đô, hẳn Hoàng Thượng ngài nhớ rõ? Chỉ là không biết tại sao lại thế này, mấy năm nay hắn bỗng nhiên mất tích, một chút bóng dáng cũng không có.

Ma Thập Tam nhíu mày nói.

- Ma Thập Tam? Cái con gà yếu nhớt kia? AI Ác Hoàng có chút khinh thường nói.

Cũng là Thiên Ma, lúc trước Ma Thập Bát kia nhìn thấy mình thì sợ hãi như vậy, nên Ác Hoàng cực kỳ khinh thường hắn.

- Hoàng Thượng, chúng ta đã tra qua nơi này, hẳn là Ma Thập Bát lập một cái huyệt mộ bế quan ở đây, nó liên thông với một lĩnh vực mà Trương thiên sư lưu lại. Hiện giờ, huyệt mộ của Ma Thập Bát cực kỳ hỗn độn, trước đó Vương Khả cũng từng xâm nhập qua, đã là một phế tích.

Hoàng Thiên Phong giải thích.

Ác Hoàng gật đầu, lại theo bản năng mà dùng thần thức đảo qua huyệt động phế tích kia một lượt.

- Hoàng Thượng, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta xuống vực sâu thôi!

Ma Thập Tam nói.

Đột nhiên, đồng tử Ác Hoàng co rụt lại.

- Hoàng Thượng?

Hoàng Thiên Phong cũng nghi hoặc nói.

- Sao lại thế? Sao lại thế chứ?

Ác Hoàng biến sắc mặt, đạp chân một cái, thân hình nhoáng lên xông thẳng đến phế tích ở nơi xa.

Oanh!

Ác Hoàng xông vào huyệt động phế tích kia, vào thẳng chỗ sâu trong huyệt mộ của Ma Thập Bát.

Trong huyệt mộ lác đác thi cốt, chuột chạy khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng u ám và dơ bẩn, nhưng Ác Hoàng không hề để bụng, nàng vung tay lên, toàn bộ chuột đều bị nghiền nát.

- Hoàng Thượng? Có chuyện gì thế?

Ma Thập Tam, Hoàng Thiên Phong đuổi theo cả kinh kêu lên.

- Không cần vào đây!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

- Vâng!

Hai người ở bên ngoài đồng thanh đáp lời.

Ác Hoàng một tay ôm tã lót, một tay đi đến bên cái quan tài đã rách nát của Ma Thập Bát, nàng chậm rãi nhặt lên từ trong quan tài rách nát một miếng ngọc đen nhánh đã võ.

Ngọc võ rất bình thường, nhưng bên trên miếng ngọc lại có bốn chữ nho nhỏ “cả đời bình an.

Cả đời bình an? Cả đời bình an?

Nhìn thấy bốn chữ nhỏ trên miếng ngọc, cả người Ác Hoàng đều run lên.

Bởi vì, bốn chữ này là do nàng viết, là chính nàng viết lúc nữ nhi mới vừa sinh ra, tự tay khắc lên miếng ngọc, trong ngọc ẩn chứa đại năng lượng, hẳn là đã bị ai đó rút năng lượng trong ngọc ra tu luyện, nên ngọc mới vỡ.

Nhưng, bốn chữ này vẫn còn.

Đây chính là miếng ngọc bội mình tự tay đặt lên trên người nữ nhị, là ngọc bội của nữ nhi mình?

Như thế nào lại ở đây? Như thế nào lại ở đây?

Ác Hoàng đột nhiên giật mình một cái, chợt nghĩ tới...

Lúc trước, khi mình sinh nữ nhi ra, thời điểm tổ chức đại yến có rất nhiều người đến chúc mừng, trong đó có Tứ Đại Liên Hoàng, Tứ Liên Thánh Sứ, và cũng trong ngày hôm đó nữ nhi mình đã bị trộm, bởi vậy mình vẫn luôn hận bọn hắn, hận bọn hắn trộm nữ nhi của mình. Hơn 200 năm, hơn 200 năm!

Đột nhiên, Ác Hoàng phát hiện, dường như bản thân đã để sót hai người.

Một người là Long Hoàng? Ngày đó Long Hoàng cũng tới chúc mừng, mình an bài cho nàng ta một chức vị Hắc Liên Thánh Sứ, mà đi theo Long Hoàng chính là Ma Thập Bát kia, Ma Thập Bát sợ hãi rụt rè, nhát như chuột, chẳng qua quan hệ với Ma Thập Tam lại vô cùng tốt nên mình cũng không quá quan tâm.

Ngày đó Ma Thập Bát kia cũng đến hoàng cung?

Nữ nhi mình... bị Ma Thập Bát trộm đi?

- Không có khả năng, không có khả năng, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta?

Gương mặt Ác Hoàng lập tức bùng lên sát khí ngập trời.

Oanh!

Một cỗ sát khí khủng bố tỏa ra từ trong cơ thể Ác Hoàng, bao phủ toàn thân Ác Hoàng, dường như Ác Hoàng đã phát hiện ra chân tướng bí mật năm đó, giờ phút này trong lòng nàng thống hận vô tận, thống hận Ma Thập Bát, thống hận bản thân vì sao không nghĩ đến điểm này sớm một chút.

- Ma Thập Bát? Vì sao chứ? Ta với hắn căn bản đâu có thù hận gì? ! Hơn nữa, Ma Thập Bát với Ma Thập Tam cùng chung một phe, không có khả năng hắn tới nhằm vào ta, ta với hắn có thù hận gì? Có thù hận gì? Không đúng! Ma Thập Bát là đi theo Long Hoàng, hắn là thuộc hạ của Long Hoàng, ta cho Long Hoàng thân phận Hắc Liên Thánh Sứ, Long Hoàng lại không cao hứng chút nào, còn cảm thấy nhục nhã, nàng ta không hề đến Hắc Liên hoàng triều nhậm chức, mà là đi thẳng tới Thập Vạn Đại Sơn?

Long Hoàng hận ta? Nữ nhi ta là bị Long Hoàng trộm đi?

Ác Hoàng đột nhiên run bắn cả người.

Trong chốc lát, sát khí quanh thân Ác Hoàng càng thêm nồng đậm, thù hận ngập trời, nghẹn uất hơn 200 năm dường như đã có chỗ phát tiết, khiến cả người Ác Hoàng lạnh run, cũng lửa giận tận trời.

- Long Hoàng? Long Hoàng? Nữ nhi ta ở đâu? Nữ nhi ta ở đâu? !

Ác Hoàng chìm trong run rẩy.

- Hoàng Thượng? Ngài làm sao vậy?

Bên ngoài, Ma Thập Tam, Hoàng Thiên Phong nôn nóng hỏi.

Hắc khí bao bọc toàn thân Ác Hoàng, nàng chậm rãi đi ra từ trong phế tích, nhìn về phía Ma Thập Tam, trong chốc lát đó, hận ý cuồn cuộn nhằm phía Ma Thập Tam, khiến Ma Thập Tam giật nảy mình.

- Ma Thập Tam, ngươi, ngươi, ngươi thật to gan!

Ác Hoàng dữ tợn nói.

- Hoàng Thượng, thần làm sai chỗ nào? Thần làm sai chỗ nào!

Ma Thập Tam ba nôn nóng nói.

Giờ là thời khắc mấu chốt, phải lập tức cứu chủ thượng thoát khốn, cớ sao Ác Hoàng lại làm khó dễ ta?

- Ngươi làm sai chỗ nào? Nữ nhỉ trẫm chính là bị bằng hữu Ma Thập Bát kia của ngươi trộm đi! Ngươi nói ngươi sai chỗ nào?

Ngươi còn giả bộ hồ đồ với ta?

Ác Hoàng dữ tợn nói.

Oanh!

Một cỗ áp lực ập tới, đánh văng Ma Thập Tam ra xa, hung hăng đâm sụp một ngọn núi lớn.

Phốc!

Ma Thập Tam hộc máu, chật vật bò ra từ trong đống đổ nát:

- Hoàng Thượng, thần không biết, thân không hề biết!

- Hoàng Thượng, có khi nào ngài nghĩ sai rồi?

Hoàng Thiên Phong hồi.

- Trẫm nghĩ sai?

Ác Hoàng dữ tợn nhìn về phía Hoàng Thiên Phong, một cổ sát khí đánh sâu vào, khiến Hoàng Thiên Phong cũng giật bắn người.

- Hoàng Thượng? Thần không biết!

Ma Thập Tam hấp tấp nói.

Tuy rằng Ma Thập Tam không rõ nguyên do, nhưng, thời khắc giải phong ấn cứu chủ thượng sắp tới, cho dù Ác Hoàng có oan uổng hắn, hắn cũng phải thừa nhận.

- Long Hoàng đâu?