- Long Đế, oán hận của ngươi với hắn đã được giải tỏa, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, thì chỉ có một kết cục, đó chính là hoàn toàn bị hủy diệt. Ta biết, ngươi sẽ không tiếc, nhưng với giao tình của ta và ngươi năm đó, ta không đành lòng nhìn ngươi trầm luân, thân xác và ý thức của ngươi cũng không hoàn chỉnh, bộ phận còn sót lại, ta năm đó đã giúp ngươi thu thập, tất cả đều ở bên trong (Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ), ngươi thấy được sao, Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ, chính là dùng Nguyệt Thần Cầu mượn từ tay Ma Vương tới luyện chế! Nhiều năm giao tình, ta vẫn luôn không quên, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đền bù. Long tộc chỉ diệt, ta không có biện pháp, nhưng lão bằng hữu ngươi ta có thể giúp ngươi sống lại! Không phải dùng oán niệm chỉ khu, mà là làm lại từ đầu, ở trong Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ này của ta, ta đã chuẩn bị hết thảy!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy sao? Ngàn năm, ngàn năm, Ma Vương sắp hoàn toàn khống chế Thiên Đạo, ngươi còn có thể làm cái gì?
Long Đế dữ tợn nói.
- Thiên hạ này, là thiên hạ của chúng ta! Không phải của Ma Vương! Thiên Đạo, cũng là thương sinh Thiên Đạo của chúng ta!
Không phải Thiên Đạo của Ma Vương hắn! Ba ngàn năm nhẫn nhục phụ thuộc, tích tụ ba ngàn năm lực lượng, chúng ta đã có cơ hội chiến một trận cùng Ma Vương, Nguyệt Thần Cầu, chính là vật mấu chốt, Long tộc vì nó mà chết, chúng ta khắc trong tâm khẩm, chờ ngày sau, tru diệt Ma Vương, trả cho thương sinh an bình, dọn sạch ma khí, chính là lúc Long tộc ngươi một lần nữa quật khởi, ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi càng biết cách làm người của ta, không tin ngươi xem bức Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ này, bên trong có phần ý thức còn lại của ngươi !
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Trận đồ sau lưng Thiện Hoàng bỗng xuất hiện thân ảnh cự long ánh vàng rực rỡ phía trên Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ, cùng bộ dáng hắc long của Long Đế giờ phút này có chút tương tự.
Đồng tử Long Đế co rụt lại, kinh ngạc nhìn về phía Thiện Hoàng.
- Thứ chúng ta mất đi, nhất định có thể lấy trở về! Thương sinh của chúng ta vĩnh viễn sẽ không mặc người xâu xé!
Trong mắt Thiện Hoàng hiện lên một cổ hung lệ.
Long Đế cả người run lên.
- Tin ta, để ý thức đi theo ta là được. Để ta giúp ngươi. Giờ phút này, ta dùng đại pháp phong bế tứ phương, không ai có thể nhìn trộm ý thức ngươi nhập vào trận đồ của ta, vứt bỏ thân xác vừa mới trọng tố của ngươi đi. Ta muốn cả thiên hạ tin rằng, ngươi đã bị ta tiêu diệt hoàn toàn, nếu không tin tức ngươi còn sống bị tà ma truyền đến tai Ma Vương, Ma Vương truy cứu, bức ta động thủ thì không tốt. Hiện tại, quyền quyết định ở ngươi, như thế nào?
Thiện Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Long Đế.
Long Đế cũng nhìn chằm chằm Thiện Hoàng, giờ phút này quanh thân hắn oán khí ngập trời, hận Thiện Hoàng, hận thương sinh, đối với Ma Vương đã hại chết mình, chỉ có sợ hãi.
Dưới sự sợ hãi tột cùng, Long Đế chung quy không cam lòng rít gào một tiếng.
- Gùt Thiện Hoàng hơi mỉm cười:
- Như thế, vậy bắt đầu đi!
Khi nói chuyện, Nguyệt Chiếu Sơn Thủy Đồ phía sau Thiện Hoàng nháy mắt chợt tắt biến mất không thấy. Mà Thiện Hoàng đưa tay bắt lấy long đầu của Long Đế. Dường như lòng bàn tay có từng luồng lực hút như đang hấp thu đồ vật gì đó trong người Long Đế.
- GừI Long Đế phối hợp phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Một tiếng hét thảm khiến nước biển bốn phía lập tức rơi xuống, ngay cả mây đen trên trời trong nháy mắt cũng hóa thành mưa to tầm tã rơi xuống biển rộng.
Dân dần, mọi người ở ngoại giới có thể thấy rõ bên trong.
Vương Khả, Tây Môn Thuận Thủy còn có hòa thượng của La Hán điện đang chạy trốn cũng cùng nhau quay đầu trông lại.
Họ thấy chưởng cương to lớn của Thiện Hoàng, bắt được long đầu của Long Đế. Long Đế thê lương kêu thảm thiết, liều mạng giẫy giụa, nhưng như thế nào cũng vô pháp giãy giụa ra khỏi tay Thiện Hoàng.
- Thiện Hoàng, lợi hại như vậy ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tây Môn Thuận Thủy gật gật đầu:
- Đúng vậy, thực lực của Hoàng Thượng là thiên hạ đệ nhất, tự nhiên chỉ có Hoàng Thượng mới có thể diệt nghiệt long này.
- GừI Long Đế thê liên tục kêu lên thê lương thảm thiết, hắc khí quanh thân dường như bị bàn tay của Thiện Hoàng hút đi, dần dần, long thân trăm trượng của Long Đế chậm rãi xảy ra biến hóa, từ ban đầu đen nhánh dần dần biến thành kim hoàng.
Oán khí tan hết, kim long tái hiện, một kim long thân dài trăm trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đây là Long Đế? Bất quá, giờ phút này Long Đế bị Thiện Hoàng động thủ, dần dần xụi lơ xuống dưới, một đôi mắt sáng chậm rãi trở nên vô thần.
- Chúc mừng Hoàng Thượng, diệt trừ oán long, cứu vớt thương sinh!
Tây Môn Thuận Thủy cao giọng chúc mừng.
Một đám theo tới phía sau Tây Môn Thuận Thủy cũng cùng nhau hô lên.
- Chúc mừng Hoàng Thượng, diệt trừ oán long, cứu vớt thương sinh!
Một đám Đại Thiện tướng sĩ cao giọng hô.
Chỉ có Vương Khả, mặt lộ vẻ cổ quái, Long Đế thật sự đã chết?
Một đám nịnh nọt các ngươi chưa gì đã bắt đầu ca công tụng đức? Muốn truyền xướng cho khắp thiên hạ biết sao?
- Phanh!
Nơi xa một tiếng trầm vang, trăm trượng kim long như một tòa tháp khổng lồ đổ xuống, hiển nhiên đã hoàn toàn không còn ý thức.
Cách đó không xa, một đám tăng nhân của La Hán điện vài lần há mồm muốn nói cái gì, nhưng chung quy lại không dám nói ra lời.
- A di đà phật, Thiện Hoàng đại giá quang lâm đến La Hán điện, giúp chúng ta trừ nghiệt long, bần tăng vô cùng cảm kích!
Một tiếng phật hiệu vang lên.
Đám người Vương Khả cùng nhau nhìn lại liền thấy Viên Diệu La Hán không biết từ khi nào đã tới gần, đang nhìn về phía Thiện Hoàng.
- Viên Diệu La Hán? Ngươi, ngươi không phải bị Cung Sơn Hải khống chế sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vừa rồi Viên Diệu La Hán bị một cây Như Ý Thần Châm đâm vào giữa mày định trụ, sau đó bị Cung Sơn Hải bắt đi rồi! Sao lại giống như không có chuyện gì, xuất hiện ở đây?
- Vương Khả? Ngươi đang vu tội ai? Sao trẫm lại sẽ khống chế Viên Diệu La Hán?
Lại một tiếng gào to vang lên.
Lại nhìn đến Cung Sơn Hải bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Viên Diệu La Hán. Giờ phút này hắn đang trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả biến đổi: