Sắc mặt Thiện Hoàng trầm xuống, trong lúc đó, trong hư không giống như xuất hiện một bức tường thủy tỉnh, nháy mắt chặn trăm điều rồng nước.
ầm ầm ầm!
Tường thủy tinh ngăn trở trăm điều rồng nước, chặn một mảnh đại dương mênh mông, Thiện Hoàng cũng tới trước mặt hắc long, lấy tay điểm giữa mày.
Oành!
Ong!
Giữa mày Hắc long run lên, phá khai Thiện Hoàng, đột nhiên đồng tử hắc long co rụt lại. Dường như theo một điểm này của Thiện Hoàng khiến ký ức của hắc long xuất hiện vô số hình ảnh.
- Long Đế? Ngàn năm không thấy, hôm nay, đặc biệt đến xin lỗi ngươi!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Hai mắt Long Đế đỏ tươi, đột nhiên run rẩy cả người.
- Ngươi là, Mộc Nghệ? Ngươi là Mộc Nghệ? Ha, ha ha ha ha, ngươi là Khương lão tứ, là ngươi, là ngươi, ngươi là Mộc Nghệ?
Ngươi làm hại ta thê thảm, ngươi làm hại ta thê thảm lắm! Long tộc của ta bị ngươi khinh thường, bị ngươi hại chết, Mộc Nghệ, ngươi không chết tử tế được!
Quanh thân Long Đế bỗng nhiên toát ra lượng lớn oán khí, cả người đều run rẩy.
- Thật xin lỗi ngươi, ngàn năm trước ta vốn dĩ có thể dẫn chính đạo tới cứu Long tộc ngươi, nhưng vị Ma Vương kia trở về, hắn đứng trên không phiến biển rộng này, quan sát bên dưới. Hắn khiến thiên hạ quần ma diệt sát Long tộc. Chính đạo chúng ta còn chưa tích tụ đủ lực lượng nên không dám đối mặt. Không phải ta ruồng bỏ minh ước mà là vô lực chống lại! Hiện tại, Long tộc còn sót lại trong thiên hạ chỉ cần không đầu nhập vào ma đaoh ta đều toàn lực bảo vệ! Đợi ngày sau thiên hạ khôi phục, ta chắc chắn giúp Long tộc của ngươi phục hưng!
Thiện Hoàng trịnh trọng nói.
- Mộc Nghệ, kẻ lừa đảo nhà ngươi! Năm đó, chính ma chỉ chiến, Long tộc chưa từng nhúng tay, trẫm cũng không có ân oán gì với Ma vương kia, đối phương còn chấp nhận ta tới chỗ hắn. Ai ngờ lại trúng gian kế của các ngươi. Các ngươi gạt ta đi mượn Ma Vương chỉ bảo ' Nguyệt Thần Cầu ' làm rạng rỡ đại thọ. Ngươi lợi dụng sự tín nhiệm của ta lặng lẽ đánh cắp nó, còn thừa dịp ta chưa chuẩn bị phong ấn đoạn kí ức ta bị ngươi lừa kia! Ma vương truy cứu muốn truy hồi bảo vật, ta không lấy ra được, lại không biết bị ai lấy đi, Ma Vương cho rằng ta đầu phục chính đạo mới đưa ma tộc tới tuyệt sát, thẩm vấn bảo vật nơi đâu. Long tộc ta vì thế mà chết, vì ngươi mà chết, Mộc Nghệ, ngươi hại Long tộc ta, ta muốn mạng ngươi!
Long Đế bi phẫn gầm lên giận dữ.
Gào!
Oành!
Thiện Hoàng cùng Long Đế bắt đầu chiến đấu, trong lúc nhất thời, trên biển rộng gió lốc ngập trời. Cả đất trời dường như đều là nước.
Đám người Vương Khả ở trên mây, liên tục lui về phía sau, ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
- Đăng Tiên Cảnh chỉ chiến, hủy thiên diệt địa?
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
Đại chiến như thế thật sự có uy lực hủy thiên diệt địa, cũng may ở trên biển rộng, nếu ở trên đất bằng chắc trời sập đất nứt.
La Hán đảo bị trận chiến này lan đến cũng bị sụp đổ, giống như muốn chìm. Một đám La Hán cũng hoảng sợ, che chở các tăng nhân nhanh chóng bỏ trốn.
Đám người Vương Khả và Tây Môn Thuận Thủy từ từ lui lại, đứng trên mây nhìn trận đại chiến ở trung tâm nước biển tràn ngập sương đen, căn bản thấy không rõ thân ảnh của hai đại tuyệt thế cường giả, chỉ có từng đợt nổ vang, làm người hãi hùng khiếp vía.
- Rống, Mộc Nghệ, trả mạng cho ta, trả mạng cả Long tộc ta, Mộc Nghệ!
Tiếng khóc than của Long Đế vang vọng thiên địa.
Nghe tiếng Long Đế rít gào nơi xa, Vương Khả quay đầu nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
- Thiện Hoàng được không?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc.
- Thiện Hoàng cùng Long Đế đều là Đăng Tiên Cảnh, vạn nhất đánh không lại làm sao bây giờ? Chúng ta có nên chạy trốn trước không?
Vương Khả nhíu mày nói.
Sắc mặt Tây Môn Thuận Thủy cổ quái:
- Vương Khả, đừng vội nói bậy, Thiện Hoàng sao có thể đánh không lại?
- Ta nói chính là sự thật, chúng ta cứ chạy trước, đợi lát nữa vạn nhất Thiện Hoàng đánh không lại bỏ chạy cũng không cần lo lắng cho an nguy của chúng ta, ta đây là tốt cho hắn!
Vương Khả nói.
- Đừng nói nữa!
Tây Môn Thuận Thủy không ngừng đưa mắt ra hiệu với Vương Khả.
- Tây Môn Thuận Thủy, mắt ngươi bị rút gân hả? Ta đang khuyên mọi người cùng nhau trốn chạy, ngươi là thừa tướng Đại Thiện, vậy mà một tí quyết đoán cũng không có sao? Ai nha, mắt ngươi sao co rút lợi hại hơn vậy?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Khốn kiếp, Vương Khả, ngươi tìm chết sao?
Một tiếng gào vang lên quanh Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, là thanh âm của Thiện Hoàng?
- Thiện Hoàng, ngươi, ngươi không phải đánh nhau với Long Đế sao? Sao còn có thời gian nghe trộm chúng ta nói chuyện?
Sắc mặt Vương Khả biến đổi nói.
- Nếu không phải U Nguyệt bị ngươi lừa, ngươi hiện tại chết một vạn lần cũng không đủ, hừ, trẫm trước nay chưa thấy qua thần tử nào dám quở trách sau lưng trẫm như thế, ngươi thật sự cho rằng trãm không có biện pháp nào xử ngươi sao?
Thanh âm lạnh băng của Thiện Hoàng truyền đến.
- Không phải, thần cũng là vì quân phân ưu, thân không phải lo lắng sao!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Tây Môn Thuận Thủy một bên cười khổ, ta nháy mắt ra hiệu cho ngươi cả nửa ngày, sao ngươi lại xem không hiểu chứ?
- Thực lực của Hoàng Thượng là thiên hạ đệ nhất Trung Thần Châu, tự nhiên không sợ Long Đế, không nói hiện giờ Long Đế không thể so ngàn năm trước, liền tính thời kì cường thịnh nhất của Long Đế thì Hoàng Thượng cũng không sợ!
Tây Môn Thuận Thủy giải thích nói.
- Vậy sao bọn họ đánh cả nửa ngày cũng không kết quả... ?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hoàng Thượng muốn Long đế phát tiết hết oán khí, thế mới dễ nói chuyện! Ngài đang giúp Long Đế!
Tây Môn Thuận Thủy giải thích nói.
Vương Khả:
PS ayi Các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, nếu Thiện Hoàng đã có thể vừa đánh vừa nghe trộm, vậy chính mình không cần lo lắng.
Mà nơi xa, chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Oành!
Một tiếng vang lớn, vô tận nước biển nổ tung lên không, bị cuồn cuộn sương đen bao phủ dựng lên, mơ hồ còn nghe được bên trong truyền đến một tiếng rồng ngâm gào rống. Ai cũng nhìn không thấy bên trong.
Ổ bên trong, Thiện Hoàng một tay chụp lên đầu hắc long, ở phía sau lưng của Thiện Hoàng, xuất hiện một trận đồ, ở giữa là một vầng trăng tròn xuyên qua ngọn núi chiếu sáng con sông.