Giữa mày Hắc long là một cây Như Ý Thần Châm, giữa mày Viên Diệu La Hán cũng là một cây Như Ý Thần Châm. Cung Sơn Hải cười to, lòng mang sung sướng.
- Cung Hoàng, ngươi làm gì vậy?
Vương Khả kinh giận nói.
- Chịu ta một chưởng, ngươi cư nhiên còn có thể giống như người không có việc gì đứng lên, Vương Khả, ngươi ghê gớm nhỉ!
Cung Sơn Hải cười to nói.
- Phi, ta tự nhiên biết ta ghê gớm! Muốn ngươi nói? Ngươi đang làm gì? Ngươi vẫn luôn tránh ở bên cạnh nhìn lén, cho tới bây giờ mới đánh lén?
Vương Khả sắc mặt âm trầm.
Cung Sơn Hải nhìn Vương Khả:
- Ngươi nói không sai, trẫm vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cũng là trẫm an bài Tào Hùng lừa các ngươi, chính là, trẫm không nghĩ tới, Tào Hùng làm việc không đáng tin cậy như thế! Đem chính mình làm hại... !
Cung Sơn Hải nhìn một góc phế tích nơi xa, một thân huyết nhục mơ hồ Tào Hùng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Hết thảy đều là âm mưu của ngươi? Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả sắc mặt âm trầm.
- Ta làm gì? Ha hả, đều do Viên Diệu nàng ấy không nghe trẫm nói, trãm đã sớm cùng nàng nói, Đế Long Châu là vật trời cho, vì sao không thể lấy? Nàng cố tình muốn huỷ hoại! Vì thể diện cuối cùng của Long tộc? Hừ, hiện giờ, còn không phải thân thủ huỷ hoại? Có cái gì khác nhau?
Cung Sơn Hải khinh thường nói.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Nàng không nghe trẫm, kia chỉ có trẫm chính mình lấy! Cũng nhờ ngươi, Vương Khả, trẫm cũng không nghĩ tới, ngươi có thể đem sự tình làm được loại trình độ này? Làm Viên Diệu suy yếu đến như vậy, khiến ta dễ dàng định trụ, càng làm cho Long Đế trọng sinh, để bị trẫm luyện hóa thành phân thân! Trẫm cần phải cảm ơn ngươi!
Cung Sơn Hải cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đem Viên Diệu La Hán, hắc long, đều luyện hóa thành phân thân của ngươi? Trong cơ thê hắc long có ý thức Cung Vi, nàng chính là con ngươi, Viên Diệu La Hán tuy ngoài ý muốn xảy ra quan hệ với ngươi nhưng cũng đã từng cùng ngươi có một đoạn duyên phận, họ là vợ con ngươi, ngươi muốn luyện họ thành phân thân?
Vương Khả nhìu mày.
- Ta cùng Viên Diệu La Hán, năm đó ngoài ý muốn sinh Cung Vi?
Ngươi sao biết, kia nhất định là ngoài ý muốn?
Cung Sơn Hải cười lạnh nói.
Vương Khả nhíu mày, híp mắt nhìn về phía Cung Sơn Hải:
- Hết thảy đều là ngươi đặt bẫy?
Cung Sơn Hải lạnh lùng cười:
- Viên Diệu La Hán là Võ Thần cảnh đỉnh, hắc long là Đăng Tiên Cảnh chỉ uy, chờ trẫm hoàn toàn luyện hóa có thể trợ trẫm đột phá thiên kiếp, thẳng tới Đăng Tiên Cảnh, cách tiên nhân cũng là một bước xa.
Vương Khả sắc mặt biến đổi, nói như vậy, Cung Sơn Hải tỏ vẻ sủng ái Cung Vi khi trước, tất cả đều là giả? Chúng ta toàn bộ đều lọt vào bẫy rập của hắn?
- Nhưng mà, ngươi cũng yên tâm, hôm nay các ngươi ai cũng không đi nổi!
Cung Sơn Hải mặt lộ vẻ sát khí nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả sắc mặt trầm xuống, nhưng giờ phút này, Vương Khả cũng không phải sợ Cung Sơn Hải, chính mình mới vừa được một tuyệt bút công đức, ta còn sợ ngươi?
- Đi? Ai nói ta phải đi?
Vương Khả khinh thường dậm chân tiến lên.
- A, Vương Khả, như thế nào? Ngươi muốn đánh bại trẫm à?
Cung Sơn Hải khinh thường nói.
Vương Khả liếc Cung Sơn Hải, đánh nhau, chính mình khẳng định đánh không lại Cung Sơn Hải! Nhưng, thì tính sao? Ngươi lại đánh không chết ta! Ta còn sợ ngươi?
- Hừ, vậy thử xem đi, Cung Sơn Hải, Viên Diệu La Hán, hôm tay ta chắc chắn phải cứu được! Chịu ta một chưởng!
Vương Khả tức khắc nhào về hướng Cung Sơn Hải.
Mặt mày Cung Sơn Hải lộ ra một tia cổ quái. Vương Khả là thật tới tìm chết sao? Vừa rồi ta đánh hắn một chưởng, căn bản không dùng toàn lực, ngươi thật cho rằng ngươi một cái Nguyên Thần Cảnh cũng dám đấu với ta? Vui đùa cái gì vậy? Chịu ngươi một chưởng? Ngươi tìm chết sao?
- Chết!
Cung Sơn Hải cũng đánh một chưởng hướng Vương Khả.
- Cung Sơn Hải, ngươi cho rằng ta chỉ là Nguyên Thần Cảnh sao?
Vương Khả cười lạnh nghênh đón bằng một chưởng.
Oành!
Một tiếng vang lớn, Cung Sơn Hải chưởng cương đánh vào trên tay Vương Khả, chưởng cương nháy mắt băng tán, tiêu tán không còn. Vương Khả mạnh mẽ tiếp lấy một chưởng nghiêm túc của Cung Sơn Hải, làm sắc mặt Cung Sơn Hải biến đổi.
- Không có khả năng, ngươi như thế nào có thể tiếp một chưởng của ta? Ngươi không phải Nguyên Thần Cảnh, thì cũng là Võ Thần cảnh đỉnh thôi chứ?
Cung Sơn Hải cả kinh kêu lên.
Nhưng Vương Khả đã đến bên cạnh, nhào về hướng Viên Diệu La Hán.
- Đáng chết, ngươi dám!
Sắc mặt Cung Sơn Hải biến đổi, tức khắc vung tay áo, đem Viên Diệu La Hán thu vào trong tay áo, không cho Vương Khả đụng vào.
Mà mục tiêu của Vương Khả vốn không phải Viên Diệu La Hán, mà là bỗng nhiên ôm chặt Như Ý Thần Châm giữa mày hắc long.
- Cái gì? Ngươi, ngươi dám!
Cung Sơn Hải cả kinh kêu lên.
Vương Khả muốn rút đi Như Ý Thần Châm giữa mày hắc long, này mẹ nó muốn rút ra, chính mình không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
“Chếu Cung Sơn Hải dữ tợn hét, song chưởng bùng nổ ngập trời chỉ uy, trọng kích ầm vang hướng phía sau lưng Vương Khả!
Òanh!
Trên La Hán đảo không có một áng mây trắng nào, giờ đây đang có một đám người mặc hoa bào, hai người cầm đầu là Thiện Hoàng và Tây Môn Thuận Thủy, sau lưng họ là Đại Thiện Hoàng triều tướng sĩ.
Lúc này, một đám người đứng trên trời cao, quan sát La Hán đảo phía dưới.
Bốn phía La Hán đảo, sóng thần tận trời, rung chuyển không ngừng, mà trên La Hán đảo, một đám tăng nhân lại giống như đang có nội chiến, giằng co ở bên trong.
- La Hán đảo này, cũng loạn rồi?
Thiện Hoàng lạnh lùng cười nói.
- Quá rõ ràng rồi Hoàng Thượng, La Hán điện tuy phụ trợ Luân Hồi hoàng triều, đại biểu Phật môn đóng quân Trung Thần Châu, nhưng Cung Sơn Hải cùng Viên Diệu La Hán quan hệ cũng là..., a, Cung Sơn Hải vẫn luôn muốn đem La Hán điện biến thành của mình, Viên Diệu La Hán vẫn luôn không đồng ý, lại đối hắn mắt nhắm mắt mở, cho nên La Hán của La Hán điện cũng dần dần bị Cung Sơn Hải lặng yên khống chế, giờ phút này, Long Cung đại loạn, Cung Sơn Hải sấn loạn mưu định, tự nhiên không thể làm La Hán điện đảo loạn hết thảy, giờ khắc này, tự nhiên muốn đem La Hán điện vây khốn, diệt trừ nỗi lo về sau!