Bất Diệt Thần Vương

Chương 1808: Ta là gián điệp




- Chờ ta? Vì sao? Sao ngươi biết ta tới?

Vương Khả xốc mũ lên nghi ngờ hỏi.

- Ba vị này, nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là nhị thái tử, tam thái tử và Tây Môn công tử?

Vương Hữu Lễ nhìn về phía 3 người còn lại.

- Ngươi đều biết?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Nhị thái tử nhập ma đạo, hoàng đế Dạ Xoa nhất định phải chọn lại. Ngày đó ta ở Thiện Thần Đô, mặc dù bị phong bế ở bên trong đại trận đế tinh, nhưng ta vẫn nghe được. Thiện Hoàng muốn để tam thái tử tiếp nhận vị trí của nhị thái tử!

Vương Hữu Lễ vừa cười vừa nói.

- Hả?

Vương Khả nhíu mày kinh ngạc nhìn Vương Hữu Lễ.

Ngươi thế mà có thể đoán được?

- Chỉ là ta không nghĩ tới, mới có mấy ngày mà nhị thái tử đã bị các ngươi thuyết phục. Bên này ta còn chưa sắp xếp giúp các ngươi đâu! Vừa mới chuẩn bị đại hội tông tộc, còn chưa kịp tổ chức! Các ngươi tới quá nhanh!

Vương Hữu Lễ cười khổ nói.

- Vậy ta thì sao, sao ngươi biết ta cũng đến?

Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ hỏi.

Vương Hữu Lễ liếc nhìn Tây Môn Tĩnh, sắc mặt kỳ quái.

Năng lực của Tây Môn Thuận Thủy cha ngươi, đương thời hiếm thấy, lần này nhất định sẽ bắt ngươi đi cùng!

- Vì sao?

Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.

Vương Hữu Lễ khẽ cười cười, lắc đầu không giải thích.

- Vương Hữu Lễ ý ngươi là gì? Ngươi là Thiện Hoàng phái tới trợ giúp chúng ta?

Vương Khả nói.

Vương Hữu Lễ lắc đầu.

- Không, ta đã từ chức rồi. Lần này trở về, không phải vì Thiện Hoàng mà là vì Vương gia, cũng là vì ngươi!

- Chẳng lẽ ngươi và thầy ta có quan hệ máu mủ? Là cha con?

Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.

Vương Khả là con riêng của ngươi?

- Cút đi! Ngươi mới có quan hệ máu mủ với Vương Hữu Lễ!

Vương Khả trừng mắt mắng.

Tây Môn Tĩnh.

— „ai - Vương Hữu Lễ ngươi có ý gì? Ngươi muốn giúp ta? Vì sao?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Bởi vì ngươi họ Vương!

Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.

Vương Khả.

=m. 1....

- Ứng cử viên hoàng đế Dạ Xoa, kỳ thật ta không quan tâm! Ta có thể tiếp tục sống sót hay không do Vương gia! Mấy năm nay ta chỉ suy nghĩ cho con đường tương lai cũng Vương gia. Cho đến khi ngươi mổ ra cửa hàng Thần Vương ở Thập Vạn Đại Sơn, mở ra một con đường mới, cho ta một tia hi vọng!

Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.

Mặt Vương Khả đen lại.

- Ngươi có ý gì? Ta là Vương gia ở Thập Vạn Đại Sơn không liên quan gì đến ngươi!

- Ta đang giúp ngươi!

Vương Hữu Lễ nói.

- Giúp ta? Lúc nào ngươi giúp ta? Vì ngươi mà ta tổn thất mấy trăm vạn cân linh thạch! Ngươi viết cho ta một chữ mà thôi. Mà cái chức thị lang Lễ Bộ, ta cũng không thích!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi quên lúc thi khoa cử, rất nhiều người vu oan ngươi, ai giúp ngươi kéo dư luận, rồi không ngừng khen ngươi?

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Hả? Lúc khoa cử?

Vương Khả sững sờ.

Bên kia mặt Khương Bính cũng biến sắc.

- Lúc ấy ta để Tào Hùng đi tìm người, chửi bới Vương Khả trên đường phố, bịa đặt cho Vương Khả. Nhưng mà không làm gì được hắn, Tào Hùng sắp xếp kể tạo lời đồn, còn bị rất nhiều kẻ đánh.

Là ngươi sắp xếp?

- Không sai!

Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.

- Vậy ngươi muốn thế nào? Vương Hữu Lễ, ta không quan tâm điều này!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta biết, mặt ngươi dày, vốn dĩ không quan tâm điều ngươi khác bịa đặt!

Vương Hữu Lễ gật đầu một cái.

Mặt Vương Khả đen lại.

- Ngươi nói chuyện cứ như muốn chửi người khác, chọc tức ta à!

- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tin tức Khương Song phản bội chính đạo, nhập ma đạo đã truyền tới. Mặc dù ta đã cho người áp chế xuống, nhưng không ép được. Phân gia của Vương gia ở khắp nơi đều xao động, chuẩn bị để cho Vương gia quản lí Dạ Xoa hoàng triều! Quốc sư Dạ Xoa, Vương Hữu Kiếm, càng thỏa lòng mãn nguyện. Ta không ép xuống được!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Tại sao ngươi phải đè ép? Ngươi không muốn Vương gia ngươi trở thành hoàng đế Dạ Xoa sao?

Vương Khả hiếu kỳ hồi.

- Hoàng đế? Ha ha, ta cũng không muốn Vương gia diệt tộc! Bọn họ không tỉnh táo, thì có ta tỉnh táo. Tông gia đại tiểu thư năm đó còn không dám đăng cơ hoàng đế, một đám người tách ra mà dám đăng cơ? Vương gia ta không thể bị chôn vùi trong tay bọn họ!

Sắc mặt Vương Hữu Lễ khó coi nói.

- Logic của ngươi kiểu gì vậy? Sao Vương gia lại không thể làm hoàng đế?

Vương Khả trợn mắt nói.

- 3000 năm trước, Vương gia là thiên hạ đệ nhất thế gia Đúc Kiếm. 3000 năm này, con cháu Vương gia đến một thanh kiếm cũng không chế tạo, còn muốn làm hoàng đế? Bọn họ điên rồi!

Vương Hữu Lễ thở dài nói.

- Là ý gì? Ngươi nói gì ta không hiểu, có liên quan sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Hữu Lễ nhìn về phía 4 người, hơi trầm mặc!

- Vương Hữu Lễ, nếu ngươi không muốn nói thì chúng ta bàn sang chuyện khác!

Vương Khả lập tức nói.

Sắc mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ, ta đang tràn ngập tâm trạng, ngươi không nhìn ra? Ta đang muốn kể lịch sử của Vương gia cho ngươi, ngươi không nhận ra? Các ngươi đến nhở ta giúp mà một chút kiên trì cũng không có?

- Vương Khả, ngươi họ Vương, lịch sử của Vương gia chắc ngươi cũng biết!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Ta không quan tâm lắm Vương gia của các ngươi. Vương gia của ta với Vương gia của các ngươi cũng không phải là cùng một nhà!

Đừng nói Vương gia ở Thập Vạn Đại Sơn không có quan hệ gì với ngươi, bản thân ta đến từ Vương gia ở trái đất, càng không có một chút nào quan hệ với ngươi. Ngươi còn muốn chúng ta có cảm tình gì?

- Vương gia trong thiên hạ không thể vơ đũa cả nắm Nhưng Vương gia đều có chung một vận mệnh!

Vương Hữu Lễ thở dài nói.

- Có ý gì?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ngươi chắc đã nghe nói qua về địa vị Vương gia của ta?

Vương Hữu Lễ nhìn về phía Vương Khả.

- Hả, mấy này nay có nghe qua, đại tiểu thư của Vương gia các ngươi có địa vị rất cao trong thiên hạ chính đạo. Chỉ là phân thân mà tới Phật Môn, Đạo Môn, còn có trước mặt Đại Đế cũng là khách quý! Khương Song mặc dù là hoàng đế Dạ Xoa nhưng Dạ Xoa hoàng triều vốn dĩ là do Vương gia cầm quyền! Hắn cũng chỉ là bù nhìn!

Vương Khả nói.

- Hừi Khương Song buồn bực hừ lạnh một tiếng.