Bất Diệt Thần Vương

Chương 1807: Ta là gián điệp




- 3 ngày trước, Vương gia thu hồi sản nghiệp ở tất cả mọi nơi.

Nơi này chính là núi của Vương gia, bốn phía có quân đội trông coi. Các ngươi lại dám xông vào, lén lén lút lút, ai?

Nam tử mặc áo trắng kia lạnh lùng nói.

Khương Song muốn nói điều gì đó. Nhưng Vương Khả lại giành trước một bước.

- Là người một nhà cả!

Vương Khả trầm giong nói.

Nam tử áo trắng sững sờ, người một nhà?

Nhưng hắn cũng không tin tưởng Vương Khả ngay, nói.

- Xốc mũ lên, lập tức khai thân phận ra. Nếu không ta lập tức gọi quân đội bốn phía, lôi các ngươi xuống!

- Nói với ngươi rồi mà, là người một nhà, ai đề ra ngươi đó? Một chút năng lực nhìn nhận cũng không có. Chúng ta vừa nằm vùng trở về, thân phận không thể nào đưa ra ánh sáng được, sao có thể nói với ngươi? Không phải ngươi bị bệnh đấy chứ, đại nhân không dạy ngươi sao?

Vương Khả trừng mắt lạnh lùng nói.

Mặt nam tử mặc áo trắng sa sầm lại, ngươi dám mắng ta?

- Lần này trở về có chuyện quan trọng cần bẩm báo! Đúng rồi, Vương Hữu Lễ trở về rồi sao?

Vương Khả trầm giọng hỏi.

- Xác định thân phận trước đã, lập tức khai ra cho ta. Nếu không xử theo tội loạn tặc.

Nam tử mặc áo trắng trầm giọng nói.

- Thân phận của chúng ta không thể khai ra được. Ta không hiểu nổi, đại nhân không nói cho ngươi cái gì gọi là bảo mật hiệp nghị sao? Chúng ta chỉ có danh hiệu, chứ không có tên!

Vương Khả trợn mắt nói.

Nam tử mặc áo trắng.

RẺ vui - Nói danh hiệu của các ngươi ra!

Nam tử mặc áo trắng trầm giọng nói.

- Ngươi làm gì? Danh hiệu của chúng ta mà ngươi không nghe tới?

Vương Khả trợn mắt nói.

Nam tử mặc áo trắng.

=u.. 1 Con mẹ nhà ngươi đang đùa ta à? Hỏi ngươi một câu ngươi cắn ta một câu?

- Ngươi không cần phải để ý, lập tức đi bẩm báo Vương Hữu Lễ, nói cho hắn danh hiệu của ta là đầu thỏ cay! Là hắn sẽ biết.

Vương Khả trợn mắt nói.

- Cái gì? Đầu thỏ cay?

Nam tử mặc áo trắng trừng mắt mờ mịt hỏi.

Danh hiệu của ngươi là đồ ăn?

- Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi? Nói nhảm làm gì? Ngươi không đi, ngươi tìm người khác đi. Nhanh lên, liên quan đến hưng thịnh của Vương gia, xảy ra bất trắc gì, hỏi tội ngươi!

Vương Khả trừng mắt quát.

Nam tử mặc áo trắng.

- Cái tên này, ngươi trừng mắt nhìn ta? Ta không lừa ngươi, ngươi mau đi tìm người canh gác ở đây, nhanh đi thông báo với Vương Hữu Lễ đi! Hắn mới từ chức lễ bộ thượng thư ở Đại Thiện hoàng triều về! Nhanh lên!

Vương Khả thúc giục nói.

Nam tử mặc áo trắng.

- Để ta nói cho ngươi biết, chúng ta là gián điệp, không thể để lộ thân phận, ngươi còn muốn cái gì nữa? Ta đã lập bao nhiêu công lao cho Vương gia, ngươi có biết không? Công tử như ngươi chắc hàng ngày ở nhà ăn rồi chờ chết, ngươi biết chúng ta nằm vùng ở bên ngoài rất khó khăn không? Ngươi lại trợn mắt với ta, tin hay không ta dùng gia pháp với ngươi đấy?

Vương Khả trừng mắt mắng.

Nam tử mặc áo trắng trầm mặc một lúc.

- Đại ca, thế nào vậy? Mấy người kia có vấn đề gì?

Một người bay tới hỏi.

- Không có việc gì, đi thông báo với Hữu Lễ thúc, nói là có kẻ tự xưng là nằm vùng muốn gặp hắn, danh hiệu là đầu thỏ cay!

Nam tử mặc áo trắng trầm giọng nói.

Mấy người đằng sau lưng sững sờ một lúc. Trên mặt lộ ra đây vẻ nghi ngờ, rồi bay đi bẩm báo.

Mà Nam tử mặc áo trắng kia vẫn nhìn chằm chằm vào 4 người đám Vương Khả.

Họ chờ một lúc.

Rất nhanh, có một đám người từ xa bay tới, cầm đầu chính là Vương Hữu Lễ.

- Hữu Lễ thúc, sao ngươi lại đích thân đến?

Nam tử mặc áo trắng kinh ngạc nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

Vương Hữu Lễ không để ý đến Nam tử mặc áo trắng mà nhìn thẳng về phía 4 người mặc áo bào đen.

~ Ai là đầu thỏ cay?

Vương Hữu Lễ bỗng nhiên trịnh trọng nói.

- Là ta, lần này đến đây là nhờ ngươi giúp ta viết một thiên chương! Không biết Vương Hữu Lễ ngài có thời gian không?

Vương Khả hạ giọng mở miệng nói.

Mắt Vương Hữu Lễ đột nhiên sáng lên, mặc dù Vương Khả đã hạ thấp giọng nhưng trong nháy mắt Vương Hữu Lễ đã biết thân phận của Vương Khả rồi.

Đầu thỏ cay, không phải là Vương Khả mới tới Thập Vạn Đại Sơn đã lừa hắn một khoản tiền, bán cho hắn cái món đó sao? Còn để mình viết những là ca ngợi Thiện Hoàng.

- Ha ha, để đợi lâu rồi, mời!

Vương Hữu Lễ chợt cười to.

- Hữu Lễ thúc, ngươi biết hắn? Hắn đúng là người nằm vùng của Vương gia? Nam tử mặc áo trắng hiếu kỳ hỏi.

- Được rồi, giải tán đi, hắn là người của Vương gia, ta có thể làm chứng!

Vương Hữu Lễ nói.

- Hả? Vâng!

Một đám đệ tử của Vương gia đồng thanh hô.

Vương Khả và Vương Hữu Lễ bay về phía thần đô Dạ Xoa. Mấy tên đệ tử của Vương gia còn ở đó vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Đại ca, lai lịch mấy người kia là sao? Khiến Hữu Lễ thúc mặc kệ đại hội tông tộc vội vàng chạy đến?

Người đi báo tin vừa nãy kinh ngạc nói.

- Đại hội tông tộc?

Nam tử mặc áo trắng sững sờ.

- Đúng vậy, là đại hội tông tộc của Vương gia. Mấy ngày trước, tất cả trưởng lão cấp cao đều xuất quan toàn bộ, tất cả gia chủ đều đến. Hữu Lễ thúc cũng là một trong những người quyền cao chức trọng trong đại hội tông tộc. Rất nhiều người so sánh Hữu Lễ thúc giống như thiên lôi sai đâu đánh đó. Hội nghị này rất quan trọng, theo lý mà nói Hữu Lễ thúc không nên vắng mặt.

Trước lúc đến đại hội Hữu Lễ thúc còn sửa soạn quần áo, chuẩn bị đầy đủ. Thế mà vừa nghe đến đầu thỏ cay thì bỗng nhiên bỏ không tham gia đại hội nữa. Rốt cuộc đầu thỏ cay này là người nào? Ta ở chỗ Vương gia nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa nghe đến cái tên này?

Người kia hiếu kỳ nói.

- Ngươi hỏi ta thì ta biết làm sao được. Đi, chúng ta trở về hỏi cha ta!

Nam tử mặc áo trắng nói.

Một đám người nhanh chóng rời đi.

4 người đám Vương Khả nhanh chóng đến được quý phủ của Vương Hữu Lễ.

- Mở đại trận trong nhà ra. Từ giờ bất kể ai cầu kiến đều không gặp. Còn nữa, tất cả người hầu đều đến tiền viện, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến hậu viện đại điện!

Vương Hữu Lễ phân phó.

- Vâng!

Lập tức, người bên trong đại điện đi xuống toàn bộ.

Vương Hữu Lễ nhìn về phía 4 người trước mắt.

- Vương Khả, ta đã đợi ngươi mấy này rồi!