Hai vị hoàng thượng cũng mong chờ. Lúc này hai người họ đều như có mục đích riêng của bản thân, như là không quan tâm tới thắng thua, chỉ muốn phá vỡ thế cân bằng này. Vì vậy đối với Vương Khả cũng không có yêu cầu tuyệt đối gì.
Hai người không quan tâm nhưng Vương Khả không thể không quan tâm. Các người tùy tiện nói chuyện, nhưng đối với ta thì lại là mệnh lệnh đó!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Vương Khả đột nhiên nhìn về phía Trương Chính Đạo hai mắt sáng lên. Cũng không nói ra tiếng nào, chỉ phát ra khẩu hình.
- Đánh ta!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, không hiểu Vương Khả đang nói cái gì.
Vương Khả.
E gui Bình thường thì thông mình, hôm nay giả ngốc làm cái gì vậy.
- Trương Chính Đạo cùng ra tay với ta!
Vương Khả kêu lên.
Mặt Trương Chính Đạo biến sắc, bây giờ bản thân hắn trốn còn không kịp, lại còn đi ra tay? Ngươi cho rằng ta dám đánh Ác Hoàng? Ngươi cho rằng ta không sợ chết sao?
- A, vừa rồi bị đưa qua đây choáng quá, ta không ra tay được.
Trương Chính Đạo lập tức ôm đầu.
Vương Khả.
— 22.1 Mẹ nó, ngươi còn diễn?
- Vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại như xe bị tuột xích. Ngươi có thể tỉnh táo một chút không? Một mình ta cũng không giải quyết được, bây giờ là thời điểm để tỏ lòng trung thành với hoàng thượng. Bây giờ không ra tay thì ngươi còn đợi tới khi nào?
Nào, cùng ra tay với ta!
Vương Khả lập tức lôi kéo Trương Chính Đạo.
- Đừng kéo ta! Đầu ta thật sự rất choáng!
Trương Chính Đạo lập tức tránh xa Vương Khả.
- Trương Chính Đạo ngươi dám đánh lén ta, khụ khụ. Ngươi bán đứng ta!
Vương Khả lập tức tỏ về khoa trương lộ liễu.
Trương Chính Đạo.
- Nãy giờ ta không nhúc nhích. Ai đánh lén ngươi? Ai bán đứng ngươi?
Đang trừng mắt muốn tranh luận, lại thấy Vương Khả nháy mắt một cái. Trương Chính Đạo cũng hiểu rõ, con mẹ nó, muốn ta diễn kịch trước mặt hai người họ? Ta không dám, ta sợ bị giết!
- Hừ, Vương Khả, việc đã đến nước nay ta cũng không giấu ngươi nữa. Ta đã bán đứng ngươi!
Trương Chính Đạo trừng mắt kêu lên.
Thiện Hoàng và Ác Hoàng trừng mắt nhìn về phía hai người họ. Ngươi bán rẻ Vương Khả cái gì? Vương Khả không nói mọi chuyện ra, ngươi đã thừa nhận?
- Tên phản đồ dáng chết, ngươi dám bán đứng ta? Ta muốn tỏ lòng trung thành với hoàng thượng, ta muốn giúp hoàng thượng ra tay, ngươi lại bán đứng ta. Hôm nay, nếu ta không giúp được hoàng thượng thì ngươi đừng mong sẽ được yên, ta liều mạng với ngươi!
Vương Khả lập tức nhào tới.
Bán đứng cái gì thì Vương Khả cũng không biết? Hắn chỉ mượn một cái cớ, để làm gì? Đạn đã lên nòng, làm gì có thời gian để nghĩ ra một cái cớ chuẩn xác?
- Ngươi dám đánh ta!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ẩm ầm!
Hai người lập tức đánh nhau. Bây giờ làm gì giống với hai người ở Nguyên Thần cảnh đánh nhau, giống như là đàn bà đanh đá, hoặc là say rượu đang đánh nhau hơn.
Trong lúc nhất thời, đánh vô cùng ác liệt, tiếng nổ vang lên bốn phía, quần áo của hai người họ cũng rách tung tóe.
- Ta muốn tỏ lòng trung thành với hoàng thương mà ngươi lại cản ta, đi chết cho ta!
- Ta bán đứng ngươi đó, đáng đời nhà ngươi!
Hai người vừa mắng vừa đánh, mặt Thiện Hoàng và Ác Hoàng đều đen lại.
Hai người không nhìn ra bọn họ đang diễn kịch sao? Không, hai người đều nhìn ra, đây là Vương Khả ngang ngạnh, cố ý không chịu ra tay.
- Hoàng thượng, vừa rồi đầu của thần hơi choáng, bị tên phản đồ Trương Chính Đạo này làm cho càng choáng thêm. Ta không làm được!
- Ta cũng không làm được!
Trương Chính Đạo cũng hô lên.
- Ẩm!
Hai người đánh nhau rồi đề ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Thiện Hoàng và Ác Hoàng, “gai Hai chúng ta diễn kịch rất tốt đúng không?
- Vương Khả nếu ngươi không tỉnh lại, trẫm xử ngươi tội chết!
Ác Hoàng lạnh giọng nói.
- Vương Khả ngươi còn giả bộ hôn mê thì đừng cưới U Nguyệt nữa!
Thiện Hoàng cũng lạnh lùng nói - Phụt!
Vương Khả lập tức phun ra một ngụm máu tươi, tỉnh lại đúng lúc!
- Hoàng thượng, thần tỉnh rồi nhưng hoàn toàn không có sức lực, hoàng thượng thứ tội!
Vương Khả nói xong, nghẹo đầu, lại ngất đi.
Hai hoàng thương thấy Vương Khả không cần mặt mũi vẫn giả chết, nhất thời đều trầm mặc.
- Hừ, lát nữa sẽ tính toán với ngươi sau!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
- Vương Khả, trẫm sẽ nhớ kĩ bộ dạng của ngươi hôm nay, hừi Ác Hoàng cũng lạnh giọng nói.
Trong thời điểm này, không giả chết thì Vương Khả có thể làm sao? Các người ghi hận thì ghi hận đi, chỉ cần ta không ra tay là được rồi. Nếu ta ra tay thì mới đúng là tìm chết.
- 1000 năm rồi, ngươi cũng không buông bỏ được sao? Cha ở Bắc Thần Châu, vẫn một mực chờ ngươi trở về!
Thiện Hoàng thở dài trầm giọng nói.
- 1000 năm? Chờ ta trở về? Ha ha, ngươi cảm thấy hiện tại còn kịp sao?
Ác Hoàng lạnh lùng nói.
Thiện Hoàng nhìn Ác Hoàng thần sắc rất phức tạp.
- Đã vậy thì cắt đứt đi!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
Năm đó ngươi tu hành cũng là do ta dạy, ngươi không phải là đối thủ của ta.
- 1000 năm, bây giờ không phải là 1000 năm trước! Hiện tại ngươi mới không phải là đối thủ của ta.
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
- Vậy thì thử xem!
- Thiện thần kiếm!
Thiện Hoàng vẫy tay một cái.
- Uỷỳnh!
Trên trời một tia bạch quang bay thẳng xuống. Chính là thiện thần kiếm trong nháy mắt được Thiện Hoàng giáng xuống.
- Ác thần kiếm!
Ác Hoàng cũng vẫy tay một cái.
- Uỳnh!
Ác thần kiếm lần thứ hai trở về trước mặt Ác Hoàng.
Hai vị hoàng thượng lần thứ hai gọi tới thần kiếm của mình, trong nháy mắt đánh thẳng về phía đối phương.
- Ẩm ầm!
Bốn phía Thiện Thần Điện, trong nháy mắt toát ra vô số kiếm khí. Kiếm khí bay tới bốn phía đại điện. Thiện Thần Đô phút chốc bị kiếm khí đánh thủng trăm ngàn lỗ.
Hai bị hoàng thượng thì không sao. Nhưng Vương Khả và Trương Chính Đạo nằm dưới vô số kiếm khí phóng tới, vô cùng tuyệt vọng.
- Hồng rồi? Làm sao bây giờ? Ta không muốn chết!
Trương Chính Đạo tuyệt vọng nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả cũng giương mắt nhìn vô số kiếm khí vọt tới. Bây giờ bản thân hắn không thể không ra tay sao? Con mẹ nó, hai chị em các người đánh nhau, liên quan cái rắm gì đến ta, muốn ta gặp xúi quẩy sao? Con mẹ nó!
Bên ngoài Thiện Thần Đô.
Trần Thiên Nguyên, Hoàng Nguyệt Nga vẫn đang đấu với Tử Liên và Hồng Liên.