- Không được, Dạ Xoa ngự ấn đang hướng về phía tam thái tử, hắn muốn một đòn đập chết tam thái tử, như thế có thể ngăn cản được việc tước đoạt tu vil Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Nhị ca, không được!
Khương Bính cũng cảm nhận được sát khí của ngự ấn từ trên cao xuống, cả kinh kêu lên.
- Không được? Ngươi muốn tước đoạt tất cả của ta, ngươi thấy có được không? A Bính, đây đều là do phụ hoàng bức ta, một cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho ta. Ngươi không thể trách ta, là do phụ hoàng bức ta!
Vẻ mặt của Khương Song dữ tợn quát.
- Không!
Khương Bính tuyệt vọng nói.
- Nhanh, đẩy bọn hắn ra!
Vương Khả kêu lên.
- Uỳnh!
Vương Khả, Trương Chính Đạo đồng thời ra tay, hướng tới vị trí thuỷ tinh của Khương Bính và Khương Song, muốn đẩy hai người họ ra, né tránh ngự ấn từ trên trời giáng xuống.
- Không đẩy được, đây là thuỷ tinh, là dung dịch tỉnh đồng của Đại Đế. Vốn dĩ không di chuyển được, làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Vương Khả cũng rất phiền não.
- Vương Khả đi nhanh đi, ngự ấn rơi xuống, chúng ta không tránh được, chúng ta cũng sẽ chết. Ngay cả khi chúng ta cùng nhau trấn áp, thì tam thái tử cũng chết, mà chúng ta cũng sẽ chết!
Trương Chính Đạo thúc giục nói.
- Mẹ nó, thật sự là không đẩy được? Không đẩy được khối thuỷ tinh thì đẩy ngự ấn!
Ngẩng đầu nhìn ngự ấn ở trên trời đang giáng xuống.
Ngự tỉ mạnh mẽ như vậy sao có thể đẩy được, ngươi đang đùa đấy à?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Đáy mắt Vương Khả ngưng tụ.
- Đại Nhật Nguyên Thần!
- Hô!
Nguyên thần Vương Khả bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hai người kia, bỗng nhiên hé miệng cười, hướng tới nuốt lấy cái ngự ấn to lớn.
- Vương Khả ngươi đi tìm chết ư, dùng nguyên thần để đấu lại ngự ấn của ta? Ngươi quên rồi sao? Ngự ấn cũng như Phiên Thiên Ấn, chuyên khắc linh thể! Ngươi không cần nguyên thần nữa sao?
Khương Song dữ tợn nói.
- AI Đại Nhật Nguyên Thần, một lần nuốt trọn ngự ấn.
Đám người bọn họ không phát hiện, hư ảnh Thiện Hoàng vừa mới biến mất ở bên trong đại điện, vòng xoáy kia vẫn đang xoay tròn, kim sắc trong vòng xoáy chuyển động càng nhanh, giống như sinh ra một lực hút lớn, quét sạch toàn bộ đại điện.
- Nghiệt tử, đến lúc này người vẫn bất chấp u mê, muốn dùng ngự ấn giết đệ đệ, nghiệt chướng! Trẫm thu lại ngự ấn của ngươi!
Một tiếng kêu to từ trong đại điện truyền đến.
- Ẩm!
Một lức hút lớn từ vòng xoáy bên trong đại điện bay thẳng tới.
Giờ phút này Vương Khả dùng Đại Nhật Nguyên Thần vừa mới nuốt Dạ Xoa ngự ấn, còn chưa kịp thi pháp, đột nhiên một lực hút kinh hoàng bay thẳng đến.
~ Trời ơi, hoàng thường, ngươi bắt nhầm người, là ta, là ta!
Vương Khả cả kinh kêu lên - AI Trương Chính Đạo cũng kêu lên một tiếng sợ hãi.
- Ẩm!
Hai người lập tức bị vòng xoáy màu vàng óng hút vào trong đó, xoay tròn. Trong lúc vội vã, Đại Nhật Nguyên Thần cũng bị hút vào, rồi nhanh chóng trở lại thân thể của Vương Khả.
Vòng xoáy màu vàng tuôn ra từ bên trong đại điện, trong nhây mắt bay thẳng tới Thiện Thần Điện.
- Hoàng thượng, ngươi bắt nhầm người rồi. Ta không phải Dạ Xoa ngự ấn, a, đầu ta váng quá!
Vương Khả ở trong vòng xoáy màu vàng kêu la.
- Hoàng thượng, không liên quan đến ta, ngươi thả ta ra đi!
Trương Chính Đạo cũng bi phẫn la lên.
- Ẩm!
Trong nháy mắt hai người bị vòng xoáy màu vàng lôi kéo, tiến vào bên trong Thiện Thần Điện, biến mất trước mặt Khương Song.
Khương Song và Khương Bính giơng mất nhìn Vương Khả và Trương Chính Đạo đụng phải tai bay vạ gió.
- Không được, ngự ấn của ta! Không thể nào, ngự ấn chuyên khắc linh thể, tại sao không phá bỏ nguyên thần của Vương Khả?
Nguyên thần của Vương Khả rốt cuộc là cái gì, có thể bao trùm được ngự ấn. Hơn nữa còn cắt gãy đại bộ phận liên hệ với ta? Ta không cảm nhận được ngự ấn? Điều đó là không thể, không thể nào!
Khương Song đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Trả ta ngự ấn!
Khương Song nhìn về phía xa kêu lên.
Thế nhưng bây giờ Khương Song không thể làm gì được nữa. Vừa rồi động tới ngự ấn, đã là giới hạn của hắn. Bởi vì ngự ấn hoạt động không di chân nguyên mà do công đức. Bây giờ sức mạnh của bản thân không thể nào không chế, vẫn tuôn vào trong cơ thể Khương Bính, Khương Song càng ngày càng yếu.
- Không, không!
Khương Song tuyệt vọng hét lên.
Bên trong Thiện Thần Điện.
Thiện Hoàng, Ác Hoàng giằng co, hai người mỗi người chưởng ra từ lòng bàn tay sức mạnh kinh khủng, mạnh mẽ tác động ra ngoài, không ai có thể tới gần Thiện Thần Điện.
Ác Hoàng một tay ôm bọc, một tay đẩy sức mạnh ra.
Thiện Hoàng một tay đẩy sức mạng, một tay dẫn vòng xoáy màu vàng vọt tới.
2 người lạnh lùng đối mặt, không ai nhường ai.
Lúc đó, vòng xoáy màu vàng bị Thiện Hoàng đưa tới.
Trong nháy mắt đã tới tay Thiện Hoàng.
- Khương Song, trẫm có thể cho ngươi ngự ấn, cũng có thể thu lại ngự ấn của ngươi!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
- Ẩm!
Sương mù bạc tan đi, lập tức xuất hiện 2 bóng người ở giữa, là Vương Khả và Trương Chính Đạo.
Hai ngươi mơ hồ rơi xuống, sắp rơi vào lòng bàn tay của Thiện Hoàng. Sắc mặt Thiên Hoàng biến sắc.
- Cái gì đây? Không phải Dạ Xoa ngự ấn?
Thiên Hoàng kinh ngạc nói.
- Uỳnh!
Lập tức vung tay lên, Vương Khả và Trương Chính Đạo lăn xuống dưới đất rơi xuống đại điện.
- Dạ Xoa ngự ấn đâu?
Thiện Hoàng sầm mặt lại.
- Ta đau đầu quá?
Trương Chính Đạo mơ hồ mở mắt.
Vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy biểu tình dữ tợn của Thiện Hoàng đang nhìn Vương Khả với mình. Mà đối diện là Ác Hoàng, cũng vô cùng lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía.
- Ta chắc chắn là đang nằm mơ!
Trương Chính Đạo nhắm mắt lại, giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Vương Khả cũng chóng mặt mở mắt ra, cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cảm nhận được sát khỉ khủng bố đến từ hai Thiện Ác Hoàng.
- Vương Khả sao ngươi lại ở đây? Dạ Xoa ngự ấn đâu? Đừng giả chết với trãm?
Thiện Hoàng trừng mắt giận dữ nói.
Sắc mặt Vương Khả khó coi mở mắt, nhìn Thiện Hoàng lại nhìn sang Ác Hoàng.
- Hoàng thượng, ta không muốn đến, là ngươi đã dùng vòng xoáy màu vàng kéo ta tới đây. Ta nói ngươi bắt nhầm người, hay là ngươi để cho chúng ta đi trước!
Vẻ mặt Vương Khả khổ sở nói.
- Hả?
Mặt Thiện Hoàng lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.