Vương Khả lập tức xông vào cung điện kia.
- Uỳnh!
Cửa đại điện bị Vương Khả đẩy ra.
- U Nguyệt?
Vương Khả lo lắng đi tìm.
Thế nhưng bên trong đại điện trống rỗng, vốn dĩ không thấy bóng dáng của U Nguyệt. Mà ở chính giữa đại điện, có một vòng xoáy màu vàng, trong vòng xoáy đó có một chút ánh sáng mờ ảo.
- Thiện Hoàng?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía quang ảnh kia.
Quang ảnh Thiện Hoàng lộ ra giữa vòng xoáy kia, nhìn về phía ngoài điện. Sắc mặt bây giờ rất khó coi.
- Hoàng thượng, U Nguyệt đâu? Vì sao U Nguyệt không ở đây?
Vương Khả lo lắng nhìn về phía hư ảnh kia.
Hư ảnh Thiện Hoàng không để ý đến Vương Khả mà nhìn về phía hai huynh đệ kia ở ngoài, rồi khẽ thở dài.
- Phụ hoàng, phụ hoàng tha mạng, a, a, a!
Ngoài điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Khương Song.
Thấy thủy tinh bao quanh hai huynh đệ họ, toàn thân đều đang run rẩy. Chân nguyên khí của Khương Song đang điên cuồng chảy vào trong thân thể Khương Bính.
- Cha, thế này là thế nào?
Khương Bính cũng cả kinh kêu lên.
- Năng lực của ta, chân nguyên của ta, vì sao lại chảy đi, vì sao?
Không được, không được!
Khương Song hoảng sợ kêu lên.
- Nơi U Nguyệt bế quan, vốn dĩ không phải ở đây! Cái đại điện này chỉ là thử thách mà trẫm giành cho huynh đệ các ngươi!
Khương Song, lo lắng của ngươi trẫm có thể hiểu được. Nhưng ngươi vì e ngại những điều đó mà đánh đổi hạ độc thủ anh em ruột của mình, trẫm không thể tha thứ cho ngươi. Ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi!
Trong hư ảnh Thiện Hoàng lạnh giọng nói.
- U Nguyệt không bế quan ở đây?
Mắt Vương Khả sáng lên.
- Phụ hoàng tha mạng, ta biết lỗi rồi, phụ hoàng cứu ta!
Khương Song tuyệt vọng kêu lên.
Năng lượng cuồn cuộn tràn vào thân thể Khương Bính, còn thần thể Khương Song thì nhanh chóng khô quắt gầy gò.
- Vô dụng, kết giới của đại điện này được gọi là dung dịch tỉnh đồng, có thể giúp Khương Bính hút toàn bộ sức mạnh của ngươi, biến nó thành sức mạnh của Khương Bính! Mọi thứ đều là do ngươi tự chuốc lấy! Ngươi không móc tim của Khương Bính ra, thì vốn dĩ sẽ không khởi động cái dung dịch tỉnh đồng này! Ngươi lựa chọn con đường này, thì đừng hối hận!
Âm thanh của Thiện Hoàng lạnh như băng truyền đến.
- Dung dịch tinh đồng? Sao có thể, không thể nào, không phải là của ông sao? Là bảo vật của ông, sao lại ở đây? Thứ này vì sao lại ở trên người ta? AI Khương Song tuyệt vọng kêu lên.
- Dung dịch tinh đồng là cái gì? Chuyện này là như thế nào?
Trương Chính Đạo, ngươi biết không?
Vương Khả tò mò nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Tương truyền, thần công mà Đại Đế tu luyện gọi là ba đồng thần công. Nhưng thần công này chỉ có Đại Đế mới có thể tu luyện. Đại Đế truyền cho những người khác tu luyện, ai cũng không tu luyện được, con gái của Đại Đế cũng không cách nào tu luyện! Cho nên Đại Đế chia ba đồng thần công thành Tả Đồng thần công, Hữu Đồng thần công, Trung Đồng thần công. Một bộ thần công chia thành ba bộ, mới để cho tử tôn của Đại Đế tu luyện. Mà cái dung dịch tinh đồng này, là Đại Đế xử dụng công pháp riêng của mình để ngưng tụ năng lượng mà thành! Có thể giúp tu luyện 2 trong 3 loại thân công này, giúp dung hợp trong vòng một lần!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Khương Bính, ngươi và Khương Song tu luyện thần công gì?
Vương Khả kêu lên.
- Ta tu luyện Tả Đồng thần công, nhị ca tu luyện Hữu Đồng thần công! Cái này là dung dịch tinh đồng, lấy Hữu Đồng thần công của nhị ca dung hợp với thân thể ta!
Khương Bính nói.
- Cái này, không phải là Giá Y Thần Công nha, tu luyện bao lâu hóa ra là giúp người khác tu luyện?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Cha, ta biết lỗi rồi, dung dịch tỉnh đồng không nên lãng phí trên người ta, cha tha mạng!
Khương Song tuyệt vọng hô.
- Nghịch cha, giết đệ? Trẫm không có con trai như ngươi! Trẫm cho ngươi Dạ Xoa hoàng triều, trẫm cho ngươi một mảnh giang sơn, ngươi không muốn. Vậy thì cho đệ đệ ngươi đi! Nghiệt tử, tất cả những điều này, là ngươi tự chuốc lấy!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
- Không! Không!
Khương Song tuyệt vọng la hét.
Thế nhưng, tia thủy tỉnh chậm rãi thu nhỏ, rút vào trong thân thể Khương Bính, đang điên cuồng hút tất cả từ Khương Song.
Khương Song càng ngày càng gầy gò, khô quắt. Một thân tu vi, một thân sức mạnh đang điên cuồng bị Khương Bính hút hết, vốn đĩ không phản kháng được, gương mặt tuyệt vọng.
- Phụ hoàng ta sai rồi, ta bị đại ca lừa gạt. Đại ca thuyết phục ta rất lâu ta mới đáp ứng theo yêu cầu của đại ca mà nhập ma đạo.
Cha, ta không sai, là đại ca! Kế hoạch mở kết giới, cách mở kết giới cũng là đại ca nói cho ta, dùng máu tim của tam đệ có thể mổ kết giới. Cha, ta bị đại ca lừa!
Khương Song la hét.
- Ngươi bị Khương Đệ Nhất lừa? Khương Đệ nhất bảo ngươi giết Khương Bính? Tất cả cũng là lựa chọn của ngươi. Việc của Khương Đệ Nhất trẫm sẽ xử lý sau. Còn ngươi hôm nay hãy cam chịu số phận đi, trẫm không có nghiệt tử như ngươi!
Âm thanh lạnh như băng tuyết của Thiện Hoàng truyền đến.
- Không, đại ca, cứu ta, đại ca! Thế nhưng giờ phút này đây không ai có thể giúp được, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Thiện Hoàng lạnh lùng liếc nhìn Khương Song, hư ảnh chậm rãi tán đi. Vòng xoáy bên trong đại điện cũng dần dần nhỏ lại.
Khương Song nhìn thấy ý thức của Thiện Hoàng rời đi, trong máy hiện lên tia hi vòng, lòng bàn tay lấy ra một miếng ngự ấn.
- A Bính cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Khương Song nhìn thấy ý thức của Thiện Hoàng rời đi, trong máy hiện lên tia hi vòng, lòng bàn tay lấy ra một miếng ngự ấn.
- A Bính cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Nhưng ngự ấn là cây cỏ duy nhất cứu mạng Khương Song, làm sao mà có thể bỏ đi lúc này được!
- Công đức Dạ Xoa, tụ vào trẫm ấn, phá nát tỉnh cầu này, trấn!
Khương Song kêu lên.
- Uỳnh!
Dạ Xoa ngự ấn trong nháy mắt xông ra bao vây lấy thuỷ tỉnh của hai người họ, bộ phận bị phá vỡ kia, trong nháy mắt đã liền lại một cách quỷ dị. Ngự ấn vẫn không dừng lại mà bay lên trời trong nháy mắt to lên cao chừng một người. Nó hướng về phía Khương Bính, Khương Song mà đến.
Bên trong ngự ấn chứa một sức mạnh khổng lồ, có thể bằng một đòn sức mạnh của đỉnh cao Võ Thần cảnh.