Hổ Hoàng trong sương khói nơi xa cáu kỉnh mắng to.
- Đứng lại!
ầm ầm ảm!
Nơi xa lại bắt đầu đại chiến.
Vương Khả trợn mắt há hốc mồm nhìn Hổ Hoàng rời đi.
- Hổ Hoàng đến đây lúc nào?
Vương Khả nhìn về phía Khương Song.
- Ngươi hỏi ta? Sao ta biết được? Ngươi có bệnh à, chính ngươi không biết sao? Rõ ràng ban nãy ta thấy là Trương Chính Đạo biến thành!
Khương Song trừng mắt quát.
Vương Khả vẻ mặt mờ mịt, Hổ Hoàng này tới một cách không sao hiểu nổi?
- Chẳng lẽ ban nãy không phải là Hổ Hoàng, mà thật sự là Trương Chính Đạo? Hắn vẫn luôn lừa gạt ta? Kỳ thật thực lực của Trương Chính Đạo rất mạnh? Mẹ nó, ngay cả lão bản cũng dám lừa, nhất định phải trừ tiền thưởng của hắn!
Vương Khả tức giận nói.
- Không phải ta, vừa rồi không phải ta.
Một thanh âm từ trên không nơi xa truyền đến.
Lại nhìn thấy Trương Chính Đạo vẻ mặt cổ quái đi ra.
- Trương Chính Đạo? Ngươi, ngươi vừa rồi không phải...... !
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vừa rồi thật sự là Hổ Hoàng, là Hàn Băng Thần Trùng Vương đã nôn hắn ra.
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả: -... !
Khương Song: -... !
Khương Bính: -... !
Tứ Đại Ma còn lại: -... !
Chúng ta, tất cả đều hiểu lầm?
- Ục ục, ục ục!
Bỗng nhiên, Hàn Băng Thần Trùng Vương vặn vẹo thân mình bò tới gần, giờ phút này nó đã không còn bộ dạng thống khổ nữa, như thể táo bón được khơi thông, vô cùng sảng khoái.
- Lão Hàn, ngươi, ngươi không có việc gì?
Vương Khả vui mừng nói.
- Ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương gật gật đầu.
- Không có việc gì thì tốt quá! Ngươi đông chết đám tiểu lâu la trước mặt này cho ta!
Vương Khả vui mừng kêu lên.
Hàn Băng Thần Trùng Vương quay đầu lại, nhìn về phía Khương Song và Tứ Đại Ma.
- Không tốt!
Khương Song biến sắc mặt.
- Rống!
Trong miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương lập tức phun ra chùm tia sáng màu trắng xông thẳng về phía năm người.
- Ưỳnh!
Hàn Bằng Thần Trùng Vương đầy hàn khí ở chính giữa Khương Song. Trong nháy mắt, Khương Song giống như bị đông cứng trong một cái núi băng.
- Không hay rồi!
Bốn đại ma biến sắc, cầm trường đao chém về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương.
- Rống!
Hàn Băng Thần Trùng Vương phun ra một tỉa sáng trắng lần thứ hai, va chạm với bốn chuôi trường đao.
- Âm âm!
Ngay lúc đó, bốn trường đao quang lập tức đông cứng lại, rồi nhanh chóng sụp đổ, khí lạnh xông thẳng tới phía bốn người.
- Không!
Bốn người sợ hãi kêu lên chấn động.
- Uỳnh!
Bốn người nhảy ra, tránh khỏi tác động của bạch quang.
- Ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương gầm lên giận dữ, lần thứ hai lao tới.
- Cẩn thận, hàn khí của Hàn Băng Thần Trùng Vương có thể làm đông cứng chúng ta trong nhát mắt, chớ bị hắn tấn công!
Một tên đại ma kêu lên.
- Râm!
Xung quanh người Hàn Băng Thần Trùng Vương toát ra hàn khí cuồn cuộn. Trong nháy mắt, trời đất tuyết rơi dày đặc, một luồng không khí lạnh bay thẳng về phía bốn người kia.
Một trong những tên đại ma nhân cơ hội Hàn Băng Thần Trùng Vương không chú ý, lấy ra một chuôi trường đao thứ hai, đánh lén sau lưng hắn.
- Lão Hàn, cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Nhưng tốc độ của tên đại ma kia quá nhanh, nháy mắt đã chém tới Hàn Băng Thần Trùng Vương.
- Oàng!
Một tiếng vang rất lớn, trường đao trong phút chốc bị đông cứng rồi vỡ nát ra. Thân thể Hàn Băng Thần Trùng Vương tựa như đao thương bất nhập, tràn đầy hàn khí. Một đao vừa rồi hàn khí cuồn cuộn, phút chốc đã hướng về phía tên đại ma kia, hắn nhanh chóng bị đông cứng lại thành băng.
- Rầm!
Hàn Băng Thần Trùng Vương tức giận quay đầu đánh tới.
- Ẩm ầm!
Cũng may ba tên đại ma kia kịp thời ra tay, nháy mắt đã phá tan lớp băng quanh người Khương Song và tên đại ma còn lại. Hai người run lên vì lạnh, nhanh chóng tránh công kích của Hàn Băng Thân Trùng Vương.
- Rầm!
Hàn Băng Thần Trùng Vương giống như thẹn quá hóa giận, toát ra càng nhiều hàn khí, đánh tới phía đám đại ma.
- Không, cút ra, cút ra!
Đám đại ma cả kinh kêu lên.
- Rầm!
Hàn Băng Thần Trùng Vương phun ra từng đợt bạch quang, bay thẳng về phía bốn tên đại ma.
Bốn tên đại ma bị đông cứng thành băng. Dưới sự hỗ trợ lẫn nhau, chúng lại phá băng mà ra, nhưng mà mỗi lần phá được băng thì trên người đều suy yếu một chút. Dĩ nhiên thực lực không thể bằng Hàn Băng Thần Trùng Vương được.
- Nhanh, lui vào trong sương mù trước đã!
Một tên đại ma kêu lên.
- Không được, xung quanh Hàn Băng Thần Trùng Vương hàn khí quá lạnh, vô số sương mù bị đông lại, chúng ta không có cách nào ẩn thân!
Lại một tên đại ma lo lắng nói.
- Hàn Băng Thần Trùng Vương đang đến, nhanh, chạy mau!
- Phân tán đi!
- Không, không thể phân tán. Một khi phân tán ra, Hàn Băng Thần Trùng Vương đuổi được ai, ngươi đó chắc chắn sẽ chết!
- Vậy làm sao bây giờ?
- Chúng ta cùng nhau rút về một hướng. Nếu ai bị đóng băng, những người khác sẽ lập tức giúp người đó phá băng.
- Được!
- Ẩm ầm!
Đám đại ma nhanh chóng chạy về phía xa.
- Lão Hàn, không cần đuổi nữa, lão Hàn!
Vương Khả lập lức hô hào Hàn Băng Thần Trùng Vương.
Thế nhưng, lúc này Hàn Băng Thần Trùng Vương vừa giải quyết xong nỗi buồn, toàn thân thoải mái phần khởi hoàn toàn không nghe được những lời nói của Vương Khả, dữ tợn muốn phát tiết hết những khó chịu trong một ngày nay, trong nháy mắt đã đuổi tới.
- Ầm ầm!
Trong tiếng nổ, Hàn Băng Thần Trùng Vương và một đám người biến mất trong mà sương mù.
- Hàn Băng Thần Trùng Vương này lại hại như vậy?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, người bên cạnh ta có mấy ai là không lợi hại? Chỉ có ngươi hàng ngày không biết tiến bộ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta không biết tiến bộ? Ta cũng là Nguyên Thần cảnh!
Trương Chính Đạo nói.
- Nguyên Thần cảnh thì có tác dụng chó gì, đối thủ của ta bây giờ là Võ Thần cảnh, ngươi có thể đối phó sao?
Vương Khả hỏi.
Mặt Trương Chính Đạo đen lại.
- Ai biết ngươi có thể gặp rắc rối như vậy, hiện tại Võ Thần cảnh khắp thiên hạ đang muốn truy sát ngươi! Hơn nữa, vì cái gì mà ta phải đối phó. Đó là kẻ thù của ngươi, không phải của ta!
- Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, ta muốn bảo U Nguyệt mau mau rời khỏi nơi này, nơi này không an toàn!
Vương Khả lo lắng nói.
- Nữ hoàng U Nguyệt ở bên trong tòa điện này? Làm sao gọi?
Vừa rồi đám đại ma kia còn không thể vào được, ngươi có cách sao?