Khương Bính: -... !
Tứ Đại Ma: -... !
- Các ngươi coi như ta không tồn tại, các ngươi tiếp tục đi!
Vương Khả thúc giục nói.
Tứ Đại Ma: -... !
- Vương Khả, ngươi đang xem diễn sao? Còn không mau tới cứu ta!
Khương Bính tức khắc quát.
- A Bính, ngươi gấp cái gì, bọn họ không dám bắt ngươi đâu, không có việc gì, không cần ta hỗ trợ!
Vương Khả lập tức nói.
~ Nói thúi lắm! Hắn sắp chém tay chân ta xuống rồi!
Khương Bính giận điên lên, quát.
- Yên tâm đi, sẽ không đâu, bọn họ chỉ là hù dọa ngươi thôi.
Vương Khả nói.
Tứ Đại Ma đen mặt.
- Ai hù dọa hắn? Vương Khả, ngươi cho rằng ta không dám sao?
Một Đại Ma trong đó trừng mắt cả giận nói.
- Đương nhiên ngươi không dám, cha hắn là Thiện Hoàng, ngươi dám chém hắn sao? Nếu Thiện Hoàng không có việc gì, Thiện Hoàng sẽ không báo thù cho nhi tử mình ư? Mà cho dù Thiện Hoàng xảy ra chuyện, Ác Hoàng cũng là cô cô hắn, ngươi đang định chém cháu trai của Ác Hoàng? Ngươi cảm thấy, liệu sau này Ác Hoàng có thể xử lý ngươi hay không?
Sắc mặt Đại Ma kia trầm xuống.
- Kỳ thật các ngươi rõ ràng hơn bất kì ai, tuy rằng Khương Bính này thực lực chẳng ra gì, nhưng không động đến được, bằng không, lúc này cũng nửa ngày rồi, sao các ngươi chỉ treo hắn lên?
Muốn chém thì đã chém từ sớm, các ngươi chỉ đang hù dọa hắn!
Vương Khả cười nói.
- Hừ, phải không?
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Yên tâm đi, ta xem người rất chuẩn, bọn họ làm sao dâm động đến ngươi? Huống chỉ ta ở chỗ này, bọn họ càng không dám động!
Vương Khả cười nói.
Oanh!
Đột nhiên, một Đại Ma vung đao lên, trong nháy mắt đã bổ xuống cánh tay phải của Khương Bính.
- A, a, a! Khương Bính tức khắc thống khổ hét thảm một tiếng.
Cánh tay phải của Khương Bính văng ra, rơi xuống trước mặt Vương Khả, khiến Vương Khả đơ người.
- Ngươi xem, ta có dám chém hắn không?
Đại Ma vừa mới chém kia cười lạnh nói.
- Vương Khả! Không phải ngươi nói có ngươi ở chỗ này, bọn họ càng không dám chém ta sao? AI Khương Bính thống khổ kêu lên.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên cổ quái:
- Cái này... cái này bọn họ đã rất cho ta mặt mũi, bởi vì ta ra mặt nên bọn họ chỉ chém một cánh tay của ngươi thôi.
- Cái này mà kêu là bọn họ cho ngươi mặt mũi?
Khương Bính buồn bực quát.
- Vừa rồi có nghe được thanh âm của Ma Thập Tam Ma Thần ở bên ngoài? Bắt luôn Vương Khả!
Một Đại Ma lạnh lùng nói.
- Được!
Ba Đại Ma còn lại lập tức vung đao kiếm lên chỉ về phía Vương Khả.
Khương Bính trừng mắt nhìn Vương Khả, bản thân ngươi còn khó mà bảo toàn, lúc này rồi còn khoác lác gì với ta?
- Các vị, mới nãy là ta nể mặt Ác Hoàng, không động đến các ngươi, nhưng các ngươi chém Khương Bính là không cho ta mặt mũi, giờ lại còn giơ đao kiếm chỉ vào ta, vậy đừng trách ta không khách khí Vương Khả lạnh mặt nói.
- Ha, ha ha ha, Vương Khả, ngươi định không khách khí với bọn ta thế nào?
Một Đại Ma cười lạnh nói với Vương Khả.
Ba Đại Ma còn lại vẫn giữ nguyên tư thế, chờ hiệu lệnh một cái là lao vào đánh ngay.
- Có phải đầu óc của Tứ Đại Ma các ngươi bị hư rồi? Ta là ai, các ngươi không biết sao? Ta là Hồng Liên Thánh Sứ do Ác Hoàng thân phong, các ngươi dám đụng đến ta dù chỉ một chút, chính là vả mặt Ác Hoàng, các ngươi muốn chết sao?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Hừ, kẻ không biết sống chết chính là ngươi, chúng ta chỉ nghe Ma Thập Tam!
Một Đại Ma tiến lại gần.
- Hoàng Thượng, ngài nghe được không? Đại Ma này nói hắn không nghe hiệu lệnh của ngươi, hắn chỉ nghe Ma Thập Tam!
Bọn họ muốn giết đại tướng tâm phúc của Hoàng Thượng ngài, bọn họ muốn trừ khử phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng ngà!
Hoàng Thượng, bọn họ chính là kẻ phản nghịch của Đại Ác hoàng triều, bọn họ là... đúng rồi, bốn người các ngươi tên là gì? Mau nói để ta còn bẩm báo với Ác Hoàng!
Vương Khả hô về phía Thiện Thần điện ở xa xa.
Sắc mặt Tứ Đại Ma cứng lại, mẹ nó, ngươi là đang khiến Ác Hoàng nhớ kỹ tên chúng ta, chờ sau này tìm giết chúng ta sao?
Ngươi còn muốn biết tên của chúng ta? Sao ngươi không chết đi cho rồi!
- Đừng vô nghĩa với hắn nữa, xử lý hắn trước rồi nói tiếp.
Một Đại Ma trừng mắt giận dữ nói.
- Các ngươi là tai điếc hay mắt mù? Một đám hư não hết rồi? Dựa vào các ngươi cũng có thể giết ta? Không thấy bên cạnh ta là ai sao?
Vương Khả chỉ về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương cách đó không xa.
- Sao?
Bốn người nhìn lại.
Lại nhìn thấy trong sương khói kim sắc còn có một thân ảnh khổng lồ, bốn người vung tay lên, tức khắc giải khai một ít sương khói, liền thấy rõ bóng dáng của thân ảnh đó, không phải Hàn Băng Thần Trùng Vương thì là cái gì? Chỉ là dưới thân Hàn Băng Thần Trùng Vương có một cái giường lớn, mà dưới giường lớn còn có một thứ gì đó vô cùng mập mạp?
- Lão Hàn, chuẩn bị động thủ, bốn tên ngu sỉ này không biết sống chết là gì, dám khinh thường bậc trên, mau đông lạnh toàn bộ bọn chúng!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Xì xụp!
Hàn Băng Thần Trùng Vương lên tiếng.
Hô!
Hàn Băng Thần Trùng Vương phun ra một cổ hàn khí.
- Các ngươi chết chắc rồi, lão Hàn chính là Võ Thần cảnh đỉnh, bốn người các ngươi chỉ là Võ Thần cảnh bình thường. Hôm nay mạo phạm ta, không ai cứu được các ngươi! Hừi Vương Khả khinh thường nói.
Bốn người biến sắc mặt, đang muốn phòng bị, lại nhìn thấy Hàn Băng Thần Trùng Vương phun ra một ngụm hàn khí xong liền xìu xuống, chưa gì đã tan, căn bản là không gây ra được bất kì uy hiếp nào cho bốn người.
Một Đại Ma trừng mắt nói.
- Xì xụp!
- Hàn Băng Thần Trùng Vương đau đớn cuộn tròn thân mình, hiển nhiên, uổng có một thân thực lực lại không thể phát huy, bụng đau thì làm được gì chứ?
- Đây là Hàn Băng Thần Trùng Vương? Giống như, giống như nó đang rất đau đớn?
Một Đại Ma kinh ngạc nói.
- Vương Khả, a, hôm nay xem ra không ai cứu được ngươi!
Lại thêm một Đại Ma cười lạnh nói.
- Thôi, lão Hàn đau bụng, Hổ huynh, ngươi tới hỗ trợ đi, bốn cái thứ không biết sống chết này dám ngỗ nghịch Ác Hoàng, nhất định phải giết! Ngươi trực tiếp xử lý đi, đến lúc đó ta giúp ngươi đến chỗ Ác Hoàng thỉnh công!
Vương Khả hướng về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương nói.
- Sao?