Bất Diệt Thần Vương

Chương 1777: Trương Tây Lai




- Ngươi an bài Khương Đệ Nhất thủ ở Thiện Thần điện, chờ thời điểm Ác Hoàng và Thiện Hoàng lưỡng bại câu thương, hắn sẽ cho Thiện Hoàng một đòn trí mạng?

Bạch Liên Nhân Hoàng nghi hoặc nói.

- Hắn có thực lực này, hiện giờ tại Trung Thần Châu, ngoại trừ Thiện Hoàng, Ác Hoàng ra, hẳn không có ai là đối thủ của hắn!

Ma Thập Tam tự tin nói.

- Hắn lợi hại như vậy?

Bạch Liên Nhân Hoàng kinh ngạc hỏi.

- Đó là đương nhiên, ngoại trừ Thiện Hoàng và Ác Hoàng, ai là đối thủ của hắn? Hiện tại để hắn nhìn chằm chằm Vương Khả, ắt hẳn Vương Khả cũng chết chắc rồi!

Ma Thập Tam tự tin nói.

Ngay tại lúc Ma Thập Tam đang đắc ý, đột nhiên từ hoàng cung truyền đến một tiếng vang lớn.

- AI Một tiếng kinh hô, lại nhìn thấy Khương Đệ Nhất bị ai đó đánh bay ngược ra sau, mất dạng trong những đám mây.

Ma Thập Tam: -... !

Bạch Liên Nhân Hoàng: -... !

- Khương Đệ Nhất, ta muốn mạng ngươi!

Một nam tử kim quang vạn trượng tay cầm trường côn xông thẳng đến.

Khương Đệ Nhất sa sầm mặt mày:

- Thực lực của ngươi lại tăng cao? Chuyện này không có khả năng! Năm đó cha ngươi là Trương thiên sư cũng không phải là đối thủ của ta, sao ngươi có thể thắng ta?

Oanh!

Khương Đệ Nhất, Trương Tây Lai dữ tợn lao vào đánh nhau lần thứ hai.

- Âm âm âm!

Hai người càng đánh càng mạnh mẽ, đầy trời đều là kiếm khí cùng côn ảnh.

- Trương Tây Lai? Sao hắn lại thoát ra ngoài được? Cái này làm sao bây giờ? Vương Khả lại an toàn rồi?

Bạch Liên Nhân Hoàng nhìn về phía Ma Thập Tam.

Ma Thập Tam: -... !

Bên trong hoàng cung.

Vương Khả dựa theo phương hướng mà Khương Đệ Nhất đã chỉ ban nãy, nhanh chóng đi tới.

- Thị vệ với cung nữ trong hoàng cung đều đi đâu cả rồi?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Trương Chính Đạo hóa thân thành Hổ tiểu muội, khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương trừng mắt nói:

- Ta nào biết!

- Thôi, vẫn là U Nguyệt quan trọng hơn, chỗ này nhiều sương khói như thế, ai biết tình huống thế nào?

Vương Khả lắc đầu nói.

Ngay tại thời điểm hai người đang vào sâu bên trong, bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến.

- Có năng lực giết ta? Hừ, các ngươi đừng mơ phá hỏng được đại trận này! Có ta ở đây, ai đám đụng đến muội muội ta?

Thanh âm Khương Bính từ trong sương khói truyền đến.

Vương Khả cùng Trương Chính Đạo liếc nhau.

- Là thanh âm của Tam Thái Tử?

Trương Chính Đạo nhỏ giọng hỏi.

- Đúng vậy, là thanh âm của A Bính, hẳn là hắn đang đối kháng Tà Ma, U Nguyệt cũng ở chỗ này, đi, chúng ta cẩn thận áp sát tới đó một chút. Không thể tưởng tượng được, A Bính cũng có thời điểm một mình đảm đương một phía!

Ánh mắt Vương Khả sáng ngời.

Hai người cực kỳ ăn ý, tức khắc lặng lẽ tới gần, càng tiến lại gần, tầm nhìn tăng lên không ít, hai người liền thấy rõ hình ảnh nơi đây.

Chỉ thấy trước mắt là một đại điện, trước cửa đại điện là một đám thị vệ đã hôn mê, bốn phía đại điện có một kết giới hình cầu màu tím đang bảo hộ đại điện.

Mà Khương Bính thì đã bị trói nghiến lại, treo trên một cái cột, trước mặt hắn là bốn Đại Ma tay cầm đao kiếm, đang vừa tấn công sâu vào kết giới hình cầu màu tím, vừa thẩm vấn Khương Bính.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, Khương Bính lúc này có chỗ nào là đảm đương một phía đâu? Rõ ràng là bị bắt. Người đã bị trói thành cái bánh chưng thế rồi mà còn nói được mấy lời kiên cường như vậy? Gần đây làm quốc sư, quả nhiên da mặt dày lên không ít!

- Khương Bính, ngươi đã là tù nhân thì đừng giẫy giụa nữa, nói cho chúng ta biết cách mở kết giới của đại điện này, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí!

Một Đại Ma lạnh mặt nói.

- Phi! Ngươi nằm mơ! Hôm nay các ngươi dám xâm nhập Thiện Thần đô, ai cũng đừng mong thoát! Ta mới vừa vào Võ Thần cảnh, không bằng các ngươi, nhưng Đại Thiện của ta sẽ đuổi giết các ngươi! Các ngươi dám động đến một sợi lông tơ của ta, cha ta nhất định lấy mạng các ngươi!

Khương Bính dữ tợn nói.

- Ha, ha ha ha, Chính Ma chỉ chiến đã bao nhiêu năm, chúng ta sẽ sợ Chính Đạo uy hiếp? Hơn nữa, hôm nay Thiện Hoàng có thể sống sót hay không còn chưa biết đâu. Ngươi dám uy hiếp chúng ta? Ngươi muốn chết!

Một Đại Ma cười lạnh nói.

Khương Bính lộ vẻ phẫn hận, nhưng bản thân đã bị trói nghiến treo lên, cái gì cũng không làm được, chỉ biết ảo não.

- Ma Thập Tam Ma Thần có lệnh, muốn chúng ta để ý chung quanh, đồng thời mang Qủy U Nguyệt về, nếu ngươi không phối hợp với chúng ta, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!

Một Đại Ma xách theo trường kiếm đi tới trước.

- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?

Khương Bính biến sắc mặt.

- Làm gì? Đương nhiên là giúp ngươi tỉnh ra! Để ta xem, nếu ta chém rớt hai cái tay với hai cái đùi này xuống, liệu ngươi có còn ngậm miệng được không!

Đại Ma cầm kiếm kia tiếp tục đi về phía Khương Bính.

- Không cần, cứu mạng, cứu mạng!

Khương Bính hoảng sợ kêu gọi.

- Ha ha ha ha, ngươi kêu đi, ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu!

- Bốn phía này căn bẳn là không có ai. Ngươi kêu cứu mạng để cho ai nghe chứ? Kêu cho Thiện Hoàng nghe đi, đúng lúc lắm, tiếng kêu của ngươi sẽ khiến Thiện Hoàng tâm thần rối loạn, giúp Ác Hoàng càng mau thắng lợi, ha ha ha!

- Nơi này căn bản là không ai, ngươi kêu cho ai nghe? Ngươi đây là...... ! Ách!

Một Đại Ma khác đang trào phúng Khương Bính, bỗng nhiên tiếng cười đột nhiên im bặt, bởi vì, Đại Ma kia chợt phát hiện ra Vương Khả.

- Có người?

Đại Ma cả kinh kêu lên.

Xoát!

Mọi người nhất tề nhìn lại, tuy rằng Vương Khả đang giấu mình trong sương khói kim sắc, nhưng hàn khí của Hàn Băng Thần Trùng Vương có thể khiến sương khói kim sắc kia loãng đi một chút, từ đó mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh của Vương Khả.

Vương Khả cũng biến sắc mặt, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

- Hô!

Một Đại Ma vung trường đao lên, định chém về phía sương khói nơi Vương Khả đang nấp.

Vương Khả hốt hoảng la to:

- Đừng động thủ, để ta tự mình ra!

Nói xong, tự mình bước ra trước khi Đại Ma kia vung đao.

- Là ngươi, Vương Khả?

Một Đại Ma trừng mắt kinh giận nói.

- Vương Khả?

Khương Bính cũng kinh hỉ nói.

Vương Khả cứng mặt:

- Ách, có phải ta đã quấy rầy đến các vị? Các vị cứ vội chuyện của các mình đi, không cần lo cho ta!