- Trả Nhị Phẩm Hắc Liên cho ta!
Hắc Liên Nhân Hoàng phẫn nộ nhào về phía Ma Tôn.
Ma Tôn vừa thấy Hắc Liên Nhân Hoàng đuổi theo, thân hình lập tức nhoáng lên bắn nhanh về phương xa.
- Đứng lại, ngươi đừng chạy, trả Nhị Phẩm Hắc Liên lại cho ta!
Hắc Liên Nhân Hoàng kinh giận nói.
Trước kia đã thấy Ma Tôn này không phải hạng đơn giản, năm xưa hắn còn mặc mình tùy ý ức hiếp, hiện tại, hiện tại sao lại trở nên khó chơi thế này? Đáng chết! Nhị Phẩm Hắc Liên của ta là thứ mà ngươi có thể lấy?
Oanh!
Đảo mắt một cái, hai người đã biến mất ở phía chân trời.
Hoàng Nguyệt Nga tiếp tục đại chiến cùng Tử Liên Nhân Hoàng.
Vương Khả ngơ ngẩn đứng đó, trừng mắt nhìn đám người Ma Thập Tam ở giữa không trung.
- Ma Thập Tam, các ngươi có bệnh sao? Các ngươi đoạt Thiện Thần kiếm thì lo mà đoạt Thiện Thần kiếm cho xong đi, mắc mớ gì gây phiền toái cho ta? Các ngươi không cần Thiện Thần kiếm nữa à?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Trên trời cao, Ác Thần kiếm đang giằng co với Thiện Thần kiếm, đám người Ma Thập Tam, Hồng Liên Nhân Hoàng, Bạch Liên Nhân Hoàng cùng nhau hiệp lực hàng phục Thiện Thần kiếm, giờ phút này sắc mặt cả ba người đều khó coi cực kỳ.
- Vương Khả này thật đúng là có điểm tà môn!
Bạch Liên Nhân Hoàng nhíu mày nói.
- Thôi, Thiện Thần kiếm quan trọng, sau này lại đối phó với tên Vương Khả khốn kiếp kia!
Ma Thập Tam bực bội nói.
- Cứ để vậy sao? Ngươi nuốt được cục tức đó sao? Vô lễ năm xưa ở Ác Thần điện, ta không nuốt giận được! Thiện Thần kiếm bị Ác Thần kiếm áp chế, chỉ cần hai người các ngươi là đủ rồi, để ta tới đối phó Vương Khả, tốc chiến tốc thắng!
Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói.
Ma Thập Tam lo lắng nói.
- Yên tâm, đã không còn ai có thể cứu Vương Khả, hiện tại ở lối vào Thiện Thần điện đều là người của chúng ta, ta đi rất nhanh sẽ trở lại!
Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói.
Khi nói chuyện, Hồng Liên Nhân Hoàng đã xông thẳng xuống dưới.
- Lại tới nữa? Các ngươi là rảnh quá nên hóa khùng đúng không?
Ma Thập Tam, rốt cuộc các ngươi đang hàng phục Thiện Thần kiếm hay đối phó ta hả? Ngươi có muốn cứu chủ thượng của ngươi không thế? Các ngươi cứ luôn nhằm vào ta, nhỡ đâu làm hỏng đại sự thì có khiến Ác Hoàng thất vọng không?
Vương Khả trừng mắt buồn bực mắng.
Ta thật không muốn rút kiếm, mà các ngươi cứ xông tới, đây chẳng phải là đang ép ta sao?
- Vương Khả, ngươi nói quá nhiều lời vô nghĩa, nhận lấy cái chết!
Hồng Liên Nhân Hoàng tung chưởng từ trên trời giáng xuống.
Vừa rồi Hắc Liên Nhân Hoàng quá đắc ý, dùng Nhị Phẩm Hắc Liên mà cũng để mất, Hồng Liên Nhân Hoàng cẩn thận hơn nhiều, lại gần chụp thẳng một chưởng xuống, ý đồ chụp nát Vương Khả.
- Đăng Ma kiếm!
Hoàng Nguyệt Nga gào to.
Ngay lập tức, cái nồi thuốc phiện bay về phía Hồng Liên Nhân Hoàng, Hoàng Nguyệt Nga vì hấp tấp cứu Vương Khả, ngay cả binh khí của mình cũng ném luôn.
Oanh!
Nồi thuốc phiện đụng mạnh vào Hồng Liên Nhân Hoàng, trong nháy mắt nổ mạnh văng ra, khiến thân hình Hồng Liên Nhân Hoàng khựng lại, một cổ sóng xung kích xông thẳng bốn phương tám hướng.
- AI Một tiếng kêu thảm vang lên, thì ra Hoàng Nguyệt Nga vì cứu Vương Khả đã ném đi cái nồi thuốc phiện, để Hắc Liên Nhân Hoàng thừa cơ đánh lén. Hoàng Nguyệt Nga bay ngược ra sau, nàng hộc một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất.
- Sư nương Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Nguyệt Nga!
Hoàng Thiên Phong cũng cả kinh kêu lên.
Tử Liên Nhân Hoàng nhìn bàn tay mình, giờ phút này sắc mặt hắn cũng cứng lại, ban nãy, ta đả thương Hoàng Nguyệt Nga?
- Tử Liên Nhân Hoàng, ngươi muốn chết! Ngươi dám đụng đến muội muội ta? Ta không để yên cho ngươi!
Hoàng Thiên Phong giận dữ hét lớn.
- Hoàng Thiên Phong, Ác Hoàng có lệnh, ngươi không thể rời khỏi Đại Đế Thủy Tinh!
Ma Thập Tam ở trên trời hốt hoảng hét lên.
Tử Liên Nhân Hoàng này đúng là, ngươi có bệnh sao? Ngươi quấn lấy Hoàng Nguyệt Nga là được rồi, Hồng Liên Nhân Hoàng đã đi xuống, ngươi một hai phải đả thương Hoàng Nguyệt Nga làm gì?
Nếu Hoàng Thiên Phong nổi điên lên, vậy chẳng phải khiến sự tình hồng bét?
- Ta! Hoàng Thiên Phong dậm chân một cái, ánh mắt nôn nóng.
Tử Liên Nhân Hoàng thở phào nhẹ nhõm, còn may Hoàng Thiên Phong không có xằng bậy.
- Tử Liên Nhân Hoàng, ngươi cuốn lấy Hoàng Nguyệt Nga là được, Vương Khả để ta tới giết!
Hồng Liên Nhân Hoàng nói.
- Không, ta tự mình động thủ, ngươi coi chừng Hoàng Nguyệt Ngai Tử Liên Nhân Hoàng lại giành nhào tới chỗ Vương Khả.
Ngay thời điểm hắn sắp vọt tới trước mặt Vương Khả...
Uông!
Một đạo kiếm quang màu xanh lá cây từ trên trời giáng xuống, chém về phía Tử Liên Nhân Hoàng.
- Cái gì?
Tử Liên Nhân Hoàng biến sắc mặt, quay người đánh lại một chưỡng.
Oanh!
Như Lai Thần Chưởng khổng lồ bị chẻ thành hai nửa, kiếm quang màu xanh không giảm tốc độ, xông thẳng đến trước mặt Tử Liên Nhân Hoàng.
- Không hay!
Tử Liên Nhân Hoàng hốt hoảng la lên.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, Tử Liên Nhân Hoàng bị dư lực của kiếm quang đánh lui cả trăm trượng mới ổn định được thân hình.
Nhìn lại, chỉ thấy một thanh y nam tử đứng giữa trời cao, trong tay cầm một thanh trường kiếm bằng đồng, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
- Trần đại ca?
Hoàng Nguyệt Nga bò dậy, vui mừng nói.
- Sư tôn?
Vương Khả cũng lộ vẻ mừng như điên.
- Trần Thiên Nguyên? Sao lúc này hắn đã trở lại?
Ma Thập Tam biến sắc mặt.
- Sư tôn, chính là hắn, chính là hắn, vừa rồi chính hắn đánh trọng thương sư nương! Sư tôn, là Tử Liên Nhân Hoàng đả thương sư nương, sư nương vì che chở đồ nhi mà bị Tử Liên Nhân Hoàng đả thương, ngươi nhất định phải báo thù cho sư nương!
Vương Khả tức khắc chỉ vào Tử Liên Nhân Hoàng kêu lên.
Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tử Liên Nhân Hoàng.
Tử Liên Nhân Hoàng tỏ ra dữ dằn:
- Trần Thiên Nguyên? Thực lực của ngươi lại tăng lên? Sao có thể? Ngươi làm được thế nào? Lúc này mới chỉ một năm, mới chỉ một năm!
Một năm trước, Trần Thiên Nguyên dựa vào năng lực bản thân là đã có thể chém giết phân thân do mình dùng Nhị Phẩm Tử Liên luyện chế thành, vậy mà hôm nay, ban nãy hắn cư nhiên đánh lui mình? Thực lực hắn đã tăng cao đến vậy?
Trần Thiên Nguyên lạnh mặt nhìn về phía Tử Liên Nhân Hoàng, tiện đà ngẩng đầu lên nhìn Ác Thần kiếm và Thiện Thần kiếm đang giằng co nhau giữa không trung, đột nhiên hai mắt hắn nhíu lại, ánh mắt tràn đây lệ khí.