Bất Diệt Thần Vương

Chương 1763: Đế Tinh đại trận




Vương Khả trợn mắt nói.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:

- Được rồi, vẫn là ta khiêng!

Vừa nói, Trương Chính Đạo nâng lên Hàn Băng Thần Trùng Vương.

- Tê tê tê,, lạnh quá, Vương Khả, trên người Hàn Băng Thần Trùng Vương lạnh quá, tê tê tê, chịu không được!

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Ngươi sẽ không đệm ít đồ khiêng sao? Cứ khiêng như vậy đương nhiên là lạnh rồi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, ta bị ngươi chọc giận chập mạch rồi?

Lập tức, Trương Chính Đạo lấy ra giường lớn, đem Hàn Băng Thần Trùng Vương đặt lên giường, gánh trên đỉnh đầu, lúc này mới dễ chịu một chút.

Vương Khả cũng hợp thời thu hồi phi chu bốc khói.

Hai người một trùng, thẳng đến Đế Tinh đại trận.

Đế Tinh đại trận đúng là quỷ dị, chỉnh thể ánh vàng rực rỡ, lại có ánh sáng như thủy tỉnh, nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng bởi vì toàn thân kim sắc, cho nên, nội bộ nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh gần biên giới. Người, vật giống như pho tượng.

Vương Khả phi hành quanh Đế Tinh đại trận một vòng, chợt thấy nội bộ có hai người đang hành động ở biên giới, giống như đang giao thủ với nhau.

- Oanh, oanh, oanh!

Hai người lần lượt trùng kích hai bên. Hành động mặc dù gian nan, nhưng còn có thể động đậy.

- Nơi đó là Chiến Thần Sơn, vị trí Chiến Thần Điện?

Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên, đó là địa phương hai người kia chiến đấu.

Vương Khả lập tức bay đi.

- Sư nương? Còn có, lão Hoàng? Các ngươi đang làm gì?

Vương Khả lập tức kêu lên.

Hai người chiến đấu lại là Hoàng Nguyệt Nga và Hoàng Thiên Phong.

Vương Khả la lên, giống như kinh động đến hai người bên trong.

- Oanh!

Hai người đồng thời trùng kích vị trí của Vương Khả, trong nháy mắt, Đế Tinh đại trận trước mặt hai người xuất hiện một lỗ hổng to lớn, Hoàng Nguyệt Nga, Hoàng Thiên Phong lập tức bay ra.

- Sư nương, lão Hoàng, dừng tay, người một nhà!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Trương Chính Đạo lườm Vương Khả. Hai người bọn họ đều đánh thành bộ dáng này, ngươi còn nói là người một nhà? Một chính một ma, tại sao có thể là người một nhà?

- Nguyệt Nga, ngươi đi ra, đừng ép ta động thủ!

Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói.

- Hoàng Thiên Phong, có năng lực, ngươi cứ giết ta, đến đây, nếu ngươi không dám giết ta, ngươi cút ngay, để cho ta cổi bỏ Đế Tỉnh đại trận!

Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt quát.

~ Ta sẽ không để ngươi làm loạn, ta đáp ứng qua Ác Hoàng, ngươi đừng động!

Sắc mặt Hoàng Thiên Phong khó coi lắc đầu.

- Đến đây, tới giết ta đi, Hoàng Thiên Phong, ngươi hôm nay không giết ta, ta sẽ giết ngươi!

Hoàng Nguyệt Nga gào thét, trong mắt càng ươn ướt.

Gương mặt Hoàng Thiên Phong khó coi, duỗi duỗi tay, cuối cùng không tiếp tục nhao nhao với Hoàng Nguyệt Nga.

- Ngươi không giết ta, liền cút ngay!

Hoàng Nguyệt Nga lập tức nhào về phía Hoàng Thiên Phong.

- Oanh!

Hoàng Thiên Phong lập tức ra tay lần nữa, bỗng nhiên vừa dùng lực, trong nháy mắt đánh Hoàng Nguyệt Nga bay ra ngoài, đồng thời, khả năng lực lượng quá lớn, một bàn tay đánh vào mặt Hoàng Nguyệt Nga.

- Ngươi, ngươi, ngươi đánh ta?

Hoàng Nguyệt Nga bỗng nhiên khóc lên.

- Nguyệt Nga, đừng làm rộn, ngươi không phải là đối thủ của ta, Đế Tinh đại trận là Khương Đệ Nhất mở ra, ngay cả con của Thiện Hoàng cũng phản bội hắn, ngươi còn bận rộn cái gì?

Hoàng Thiên Phong kêu lên.

- Ngươi, ngươi đánh ta? Ngươi cho tới bây giờ chưa đánh ta bao giờ? Hoàng Thiên Phong, ngươi giết ta, ngươi giết ta! Những năm này, bởi vì ngươi phản bội chính đạo, ngươi biết ta sống thế nào không? Ngươi là ác tặc, ngươi biết Hoàng gia ta bởi vì ngươi, không ngóc đầu lên được không? Ta hôm nay có chết, cũng phải kéo ngươi chôn cùng, rửa sạch sỉ nhục Hoàng gia chúng ta!

Hoàng Nguyệt Nga biểu tình dữ tợn tiếp tục nhào về phía Hoàng Thiên Phong.

Sắc mặt Hoàng Thiên Phong cũng lộ ra thống khổ, nhưng, giờ phút này vẫn như cũ thủ trên Chiến Thần Sơn, một bước không nhường. Mắt thấy hai người sắp đại chiến lần thứ hai.

- Sư nương, sư nương, ngươi tỉnh táo!

Vương Khả lập tức lo lắng ngăn hô to.

- Vương Khả, sao ngươi ở nơi này? Ngươi tránh ra, để cho ta đồng quy vu tận với hắn!

Hoàng Nguyệt Nga lập tức trừng mắt kêu lên.

- Sư nương, ngươi đừng kích động, nếu như ngươi chết rồi, sư tôn ta làm sao bây giờ? Ngươi muốn sư tôn ta chôn cùng với ngươi sao? Trước khi ngươi chết cũng phải suy nghĩ vì sư tôn ta một chút!

Vương Khả lập tức đau khổ khuyên nhủ.

- Trần đại ca?

Hoàng Nguyệt Nga đỏ mắt, thân thể run run.

Vương Khả quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Phong:

- Lão Hoàng, ngươi tình huống như thế nào? Hai người các ngươi quan hệ thế nào? Vì sao ngươi chọc sư nương của ta giận khóc?

Hoàng Thiên Phong ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Khả, nhìn thấy Hoàng Nguyệt Nga cuồng loạn sụp đổ, Hoàng Thiên Phong cũng cấp bách, nhưng, giờ phút này mình nói cái gì, Hoàng Nguyệt Nga cũng không nghe, Hoàng Thiên Phong cũng không biết làm thế nào cho phải, cũng may Vương Khả ngăn cản Hoàng Nguyệt Nga.

Hoàng Thiên Phong khẽ cười khổ:

- Năm đó, ta cũng là một thành viên của Chiến Thần Điện, về sau đi theo Ác Hoàng nhập ma! Mà Hoàng Nguyệt Nga, là muội muội của ta! Ta!

- Ta không phải muội muội của ngươi, ta cũng không có ca ca như ngươi! Ngươi biết những năm đó, ta làm sao qua được không? Những gia đình khác cùng thế hệ, hàng ngày khi dễ ta, hàng ngày nói ca ca của ta là tên phản đồ, là tà ma! Ta mỗi lần tranh luận với bọn họ, bọn họ liền cùng đánh ta, dùng đá ném ta!

Nếu không phải Trần đại ca luôn che chở ta, ta, ta, ta!

Hoàng Nguyệt Nga đỏ mắt cừu hận nói.

- Sư nương, ngươi đừng giận, ta đã hiểu, ta đã nghe rõ, tất cả tất cả đều nói rõ một điểm, lão Hoàng hắn không phải thứ tốt!

Vương Khả theo Hoàng Nguyệt Nga mắng.

Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Làm gì? Ngươi còn có mặt mũi trừng mắt với ta? Ngươi là kẻ không biết xấu hổ, bản thân ngươi ra ngoài khoái hoạt, hại chết người trong nhà, ngươi còn không có nhìn ra sao? Muội muội của ngươi những năm qua bởi vì ngươi tùy hứng mà bị khi dễ bao nhiêu lần! Cũng chỉ nói ngươi hai câu mà thôi, ngươi lại còn đánh nàng? Lão Hoàng, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi còn là người không?

Vương Khả trừng mắt mắng.

Hoàng Thiên Phong trợn mắt, mẹ nó, đây là chuyện nhà của ta, ai cần ngươi lắm miệng.