Bất Diệt Thần Vương

Chương 1753: Mờ mịt




- Hổ Hoàng nói cho ta biết hắn rất chấp nhất với ngươi đấy!

Vương Khả trợn mắt mờ mịt nói.

Tử Liên Thánh Sứ cũng ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, ngươi nói gì với ta? Ban đầu ở Âm Sơn nói xấu danh tiết của ta, rõ ràng chính là ngươi giội nước bẩn cho ta.

- Ngươi mới vừa nói là việc này?

Tử Liên Thánh Sứ ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả.

- Bằng không ngươi cho rằng thế nào? Ngươi và Chu Hồng Y cởi sạch, nằm ở trên giường, các ngươi có thể làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Chúng ta còn có quần áo đấy!

Tử Liên Thánh Sứ tức giận nói.

- Ách, Chu Hồng Y có cái quần lót, ngươi cũng có quần, không sai biệt lắm! Chúng ta mới vừa nói, không phải là sinh hoạt tác phong của ngươi có vấn đề sao? Ngươi làm như thế, còn có mặt mũi ở lại ma đạo ngũ đại hoàng triều sao? Tư tưởng của ngươi không giống chúng ta! Ta nói chỗ nào làm ngươi hiểu lầm? Ngươi vừa rồi vì sao phản ứng như vậy?

Vương Khả ngạc nhiên nhìn về phía Tử Liên Thánh Sứ.

Tử Liên Thánh Sứ lườm Vương Khả, cả người đều ngu, con mẹ nó bệnh tâm thần, quấn nửa ngày, ngươi đang nói tác phong sinh hoạt của ta có vấn đề? Ngươi nói ta thích Chu Hồng Y?

Ngươi làm cái gì không nói rõ ràng, ngươi làm cái gì nói uyển chuyển hàm xúc mông lung như vậy? Ngươi không thể nói thẳng là nói xấu ta?

- Ngươi làm cái gì không trực tiếp nói rõ ràng, quấn nhiều vòng tròn như vậy?

Tử Liên Thánh Sứ trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Ách, chuyện này, ta đều xấu hổ mở miệng, ngươi còn muốn ta nói thắng? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi đấy!

Ta vừa rồi chỉ nói mặt ngoài là đủ rồi, các vị ở nơi này đều nghe rõ, ngươi làm sao lại hiểu lầm? Cái này không đúng?

Vương Khả trợn mắt mờ mịt nói.

Giờ phút này, không cần nói Tử Liên Thánh Sứ. Tứ Liên Nhân Hoàng, hai đại Ma Thần đều trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, chúng ta vừa rồi cũng không kịp phản ứng tình huống như thế nào!

Hắc Liên Nhân Hoàng và Hồng Liên Nhân Hoàng liếc nhau, con mẹ nó, Vương Khả đầu óc có bệnh hay sao? Chu Hồng Y rõ ràng là trọng thương chúng ta, hắn sao có thể tưởng tượng thành bị Tử Liên Thánh Sứ tra tấn thành như vậy?

- Ngươi còn không nói rõ, ngươi làm sao lại, bỗng nhiên bại lộ thân phận ngươi là chính đạo Hoàng Thiên Sư? Ngươi nghĩ như thế nào?

Vương Khả tò mò nhìn về phía Tử Liên Thánh Sứ.

Sắc mặt Tử Liên Thánh Sứ co quắp. Ta nghĩ như thế nào? Ngươi mẹ kiếp còn có mặt mũi hỏi? Lúc đầu, xem như bị ngươi vu khống, cũng chỉ là vấn đề tác phong sinh hoạt, hiện tại bảo ta làm sao bây giờ? Chính ta bại lộ? Vì sao ta lại bại lộ ta là phân thân của Hoàng Thiên Sư? Ta trúng tà gì thế!

- Tử Liên Thánh Sứ, không, phân thân Hoàng Thiên Sư, ngươi nói hai cầu đi!

Vương Khả tiếp tục hỏi.

Gương mặt Tử Liên Thánh Sứ co rút.

- Nói hai câu? Nói gia gia ngươi, Vương Khả, hôm nay ta bị ngươi hại chết, ngươi là người không biết xấu hổ, ngươi đi chết đi!

Thời điểm nói chuyện, Tử Liên Thánh Sứ thẹn quá hoá giận, đánh giết về phía Vương Khả.

- Hỗn trướng! Trước mặt hoàng thượng, cũng dám làm càn?

Hoàng Thiên Phong trừng mắt.

Hoàng Thiên Phong trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Vương Khả, một quyền đón đánh Tử Liên Thánh Sứ.

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, Tử Liên Thánh Sứ bị đánh bay lên trời.

- Phốc!

Tử Liên Thánh Sứ phun ra một ngụm máu tươi, bưng bít cánh tay phải gầy xương, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả sau lưng Hoàng Thiên Phong.

- Vương Khả, ngươi có bản lãnh đi ra đánh với ta một trận!

Tử Liên Thánh Sứ bi phẫn quát.

- Tử Liên Thánh Sứ, ngươi nói cái gì? Vừa nãy là chính ngươi bại lộ bản thân, không liên quan đến ta! Ta với ngươi lại không oán không cừu, ngươi có nóng giận đốt lên ta làm gì? Ta là vô tội!

Vương Khả kêu lên.

- Phốc!

Tử Liên Thánh Sứ bị Vương Khả chọc giận phun ra một ngụm mâu tươi.

Vào lúc này, Ma Thập Tam, Tứ Liên Nhân Hoàng đều trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi vô tội? Mẹ nó, chúng ta đều mắt mù sao? Ngươi còn vô tội? Ngay cả Ác Hoàng hiện tại cũng ôm tã lót, thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả. Mặt của ngươi để đâu?

- Vương Khả, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tử Liên Thánh Sứ bi phẫn nói.

Quay đầu, Tử Liên Thánh Sứ lập tức xông lên trời, trốn chạy về nơi xa.

- Chạy đi đâu!

Thân hình Hoàng Thiên Phong thoắt một cái, bay đến gần hắn, trong nháy mắt một quyền đánh hắn trở về.

- Phốc!

Tử Liên Thánh Sứ nôn một ngụm máu, quát:

- Hoàng Thiên Phong, ta là Hoàng Giác, dù sao cũng là người Hoàng gia, chính ngươi nhập ma, nhưng phải đuổi tận giết tuyệt người Hoàng gia sao?

Tử Liên Thánh Sứ dữ tợn nhìn về phía Hoàng Thiên Phong.

Hoàng Thiên Phong sầm mặt lại:

- Ngươi lừa dối hoàng thượng, đáng đời ngươi!

- Phi! Ta đáng chết? Là ngươi vong ân phụ nghĩa, ngươi là đệ tử Hoàng gia, Hoàng gia cho ngươi bao nhiêu tài nguyên tu luyện?

Phân gia chúng ta chỉ có thể ăn răng nát của ngươi, phân gia chúng ta không có tài nguyên tu luyện, đều dựa vào chúng ta liều, trông cậy vào ngươi trở thành vinh quang Hoàng gia, nhưng ngươi vì một nữ nhân, ngươi thế mà phản bội chính đạo, ngươi chối bỏ Hoàng gia, ngươi nhập ma? Ngươi xứng đáng Hoàng gia vun trồng với ngươi sao? Ngươi xứng đáng sao? Ngươi bây giờ, còn muốn giết đệ tử Hoàng gia ta? Hoàng Thiên Phong, ngươi diệt Hoàng gia, Hoàng gia không có con cháu bất hiếu như ngươi, ngươi giết ta đi!

Tử Liên Thánh Sứ bi phẫn gào lên.

Sắc mặt Hoàng Thiên Phong vô cùng khó coi. Vì Ác Hoàng, Hoàng Thiên Phong nhập ma, thế nhưng mà, đối với Hoàng gia sinh ra hắn nuôi nấng hắn, trong lòng Hoàng Thiên Phong vẫn tràn đầy áy náy. Tiếp tục động thủ, Hoàng Thiên Phong chân chờ một chút, giống như không biết nên ra tay thế nào.

Tử Liên Thánh Sứ xem xét Hoàng Thiên Sư chần chờ, ánh mắt lập tức sáng lên, mượn cơ hội này bỏ chạy thục mạng.

- Chạy đi đâu!

Một tiếng quát như sấm vang lên.

Lại nhìn thấy, Tử Bất Phàm biểu tình căm giận ngút trời, đánh giết tới.

- Oanh!

Tử Bất Phàm hóa thân Tam Túc Kim Ô, cánh mở ra, liền đuổi theo Tử Liên Thánh Sứ.

- Hỗn trướng!

Tử Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.

Ác Hoàng nhìn mặt mũi của Hoàng Thiên Phong nên không có mở miệng, giống như chuẩn bị thả bản thân đi, Tử Bất Phàm chợt cản đi đường của ta? Thật đáng chết.