- Oanh!
Chưởng cương to lớn va chạm với Như Lai Thần Chưởng, toàn bộ hải đảo bị chấn động run lên, vô số tuyết lớn đổ xuống, biển cả chung quanh xuất hiện sóng thần ngập trời.
- Bành!
Cuối cùng, thực lực Bạch Liên Nhân Hoàng càng mạnh hơn một chút, Như Lai Phật Tổ bị đánh lui, toàn thân băng tán, bỗng nhiên lùi về trong người Tam Túc Kim Ô.
- Tử Bất Phàm, ngươi thế nào?
Chu Hồng Y lo lắng bay đến gần.
- Oa! Tam Túc Kim Ô há miệng, dường như không phục muốn xông lên lần nữa.
- Đại Nhật Như Lai Thân Công? Hừ, ngươi thật học công pháp của Tử Liên Nhân Hoàng, nhưng, thực lực của ngươi kém hắn xa, còn dám làm càn trước mặt trẫm? Tự tìm cái chết!
Bạch Liên Nhân Hoàng trợn mắt.
Thời điểm Bạch Liên Nhân Hoàng muốn tiếp tục động thủ, đột nhiên có một đạo hào quang màu trắng bay thẳng về phía Bạch Liên Nhân Hoàng.
- Cái gì?
Bạch Liên Nhân Hoàng biến sắc, quay thân đánh tới.
- Oanh!
Chưởng cương của Bạch Liên Nhân Hoàng va chạm với hào quang màu trắng, hào quang màu trắng không phải ánh sáng, mà là một loại hàn khí, một loại hàn khí đặc thù, sau khi đụng vào chưởng cương, cũng không có lùi bước, mà là bộc phát ra, bao phủ toàn bộ thiên địa vào trong.
- Hồi Chỉ thấy, thiên địa bị đóng băng trong nháy mắt, nước biển chung quanh hải đảo kết băng nhanh chóng, nhiệt độ trong thiên địa đã giảm xuống rất nhiều.
Bạch Liên Nhân Hoàng đứng mũi chịu sào, tính cả chưởng cương, hắn cũng bị đóng băng. Giống như một ngọn núi băng to lớn.
- Cái gì?
Tử Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.
Người nào, có thể lập tức đóng băng Bạch Liên Nhân Hoàng?
Quay đầu nhìn tới, liền nhìn thấy, một con trùng màu trắng to lớn đang há miệng phun hàn khí, chính là nó đã đóng băng Bạch Liên Nhân Hoàng trong nháy mắt.
- Hàn Băng Thần Trùng Vương thoát khỏi tù đày?
Tử Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.
- Vương Khả?
Chu Hồng Y cả kinh kêu to.
Bởi vì, Vương Khả hiện tại đang cưỡi trên đầu Hàn Băng Thần Trùng Vương, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị?
- Không, không, ngươi tháo phong ấn trên mắt Hàn Băng Thần Trùng Vương? Ngươi hàng phục Hàn Băng Thần Trùng Vương?
Ngươi chiếm tiện nghi của ta?
Tử Liên Thánh Sứ tức giận nói.
- Con mẹ ngươi, ngươi bệnh tâm thần sao, ai muốn chiếm tiện nghi lão nam nhân như ngươi, lão Hàn là ca của ta!
Vương Khả trợn mắt mắng.
- Không, Vương Khả, ngươi phá hỏng việc tốt của ta, ta giết ngươi!
Tử Liên Thánh Sứ tức giận tấn công Vương Khả.
- Oa! Tam Túc Kim Ô lập tức đến gần, bỗng nhiên một trảo chụp vào người Tử Liên Thánh Sứ.
- Không đúng!
- Oanh!
Tử Liên Thánh Sứ vội vàng đánh ra một chưởng trùng thiên, lúc này mới trốn qua lợi trảo của Tam Túc Kim Ô, nhưng, toàn thân vẫn có nhiều vết thương, máu tươi văng khắp bốn phía.
- Tử Liên Thánh Sứ, hôm nay, ta muốn mạng của ngươi!
Tam Túc Kim Ô dữ tợn kêu to.
- Đáng chết, bà nương đáng chết!
Tử Liên Thánh Sứ tức giận nói.
Tử Liên Thánh Sứ lần thứ hai xuất chưởng ngăn cản Kim Ô trảo.
- Oanh!
Tử Liên Thánh Sứ trốn về nơi xa.
- Đứng lại!
Tam Túc Kim Ô gào lên một tiếng, truy sát.
Mà Tử Trọng Sơn lại là hướng về một phương hướng khác trốn chạy đi. Chu Hồng Y đang muốn đuổi theo.
- Lão Chu, không nên đuổi, xem trọng thê tử của ngươi!
Vương Khả kêu lên.
Chu Hồng Y dẫm chân xuống, lại nhìn bóng lưng Vương Khả, dùng pháp lực đỡ ra một khối băng, Nhiếp Thanh Thanh ngồi xếp bằng trong phong ấn.
- Thanh nhi? Thanh nhi thế nào? Vương Khả, Thanh nhi thế nào?
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- Không có việc gì, lão Nhiếp được tạo hóa, đang đột phá tu vi, ngươi đừng phá hỏng, bảo vệ tốt nàng là được!
Vương Khả kêu lên.
Chu Hồng Y vô cùng phức tạp, cuối cùng không tiếp tục hỏi, cẩn thận bảo vệ tốt Nhiếp Thanh Thanh.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Bạch Liên Nhân Hoàng phá tung băng sơn phong tỏa bản thân. Băng sơn nổ tung, Bạch Liên Nhân Hoàng toả ra một làn hơi lạnh nhìn thẳng về phía Vương Khả.
- Rống!
Hàn Băng Thần Trùng Vương gầm lên một tiếng, thần thái dữ tợn.
- Lão Hàn, giảm nhiệt, chớ nóng vội!
Vương Khả an ủi Hàn Băng Thần Trùng Vương.
= Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương Hảo giống như đang nói gì đó với Vương Khả.
- Cái gì, ngươi nói, là hắn phong ấn ngươi tại đây?
Vương Khả nhìn về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương dữ tợn nhìn Bạch Liên Nhân Hoàng.
- Làm sao ngươi biết là trẫm phong ấn ngươi?
Bạch Liên Nhân Hoàng biến sắc.
Bạch Liên Nhân Hoàng muốn thu phục Hàn Băng Thần Trùng Vương, thiết kế để Tử Liên Thánh Sứ đến thôi miên, thời điểm lúc trước vây khốn Hàn Băng Thần Trùng Vương, hắn không hề lộ diện. Thế nhưng mà, Hàn Băng Thần Trùng Vương làm sao biết?
- Lão Hàn, hắn hỏi ngươi, làm sao ngươi biết hắn phong ấn ngươi?
Vương Khả nhìn về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương.
- Ùng ục ục!
- Ngươi khi đó cũng cảm giác được khí tức của hắn? Ngươi muốn báo thù? Cái gì? Ngươi không tiếc tự bạo, cũng phải đồng quy vu tận viws hắn? Lão Hàn, ngươi bình tĩnh một chút, nhân sinh của ngươi còn rất dài, đừng xung động, lão Hàn, đừng như vậy, tự bạo không giải quyết được vấn để!
Vương Khả lập tức lo lắng ngăn cản Hàn Băng Thần Trùng Vương.
Cách đó không xa, Bạch Liên Nhân Hoàng trợn mắt.
Bản thân tính toán nhiều như vậy, bị Vương Khả nhặt đại tiện nghi? Hắn được Hàn Băng Thần Trùng Vương ở lại? Lúc đầu, Bạch Liên Nhân Hoàng muốn thẹn quá thành giận, dù sao, là mình đặt bẫy, dựa vào cái gì Vương Khả chiếm tiện nghi lớn?
Nhưng, bây giờ nghe Vương Khả nói chuyện, Bạch Liên Nhân Hoàng sầm mặt lại, bản thân tính toán xảy ra vấn để? Lúc trước bản thân vây khốn Hàn Băng Thần Trùng Vương bí ẩn như vậy, vẫn bị hắn biết là ta? Nói cách khác, cho dù không có Vương Khả nhặt tiện nghi, mình cũng phải không thể đạt được Hàn Băng Thần Trùng Vương ở lại?
Trong nháy mắt, nội tâm Bạch Liên Nhân Hoàng giống như xe cáp treo, ghen ghét hoá thành lửa giận cũng biến mất không còn sót lại cái gì.
Lúc đầu có thể có được, bị người ta đoạt, sẽ tức giận. Lúc đầu không chiếm được, bị người khác đoạt, sẽ không tức giận như vậy.
- Hừ, ngươi chính là Vương Khả? Ngươi đúng là gặp may mắn!
Bạch Liên Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
- Bạch Liên Nhân Hoàng? Ngươi đi nhanh đi, ngươi đừng có ở đây kích động lão Hàn, hắn sắp nổi điên, hắn muốn tìm ngươi tự bạo! Muốn đồng quy vu tận với ngươi, ngươi tra tấn hắn như thế, ngươi đi mau, đừng có lắc lư trước mặt lão Hàn!