Bất Diệt Thần Vương

Chương 1715: Vạn Niên Cổ




- A! Thứ ở trong cốt tủy ta là thứ gì? Đau quá, đau quá, là, là, là cổ trùng, ngươi hạ cổ trùng ta khi nào? Không, đây là cổ trùng gì? A, đau quá, a!

Hắc Liên Nhân Hoàng bỗng nhiên ngã ra, cuộn tròn trên mặt đất, thống khổ lăn lộn.

Ma Thập Tam cầm hắc quang trong tay, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi đi đến trước mặt Hắc Liên Nhân Hoàng:

- Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi liền bắt đầu không biết xấu hổ?

Ma Thập Tam lạnh lùng nói.

Phanh!

Ma Thập Tam đạp một chân lên trên mặt Hắc Liên Nhân Hoàng.

- Đây là loại cổ trùng gì? A, là cái gì? Ngươi đã hạ cổ ta lúc nào?

Hắc Liên Nhân Hoàng tuyệt vọng nói.

- Đừng khẩn trương, không chỉ riêng ngươi, mà trong bụng của mỗi người trong Tứ Liên Nhân Hoàng đều có, vốn dĩ mọi người hòa hợp êm thấm không phải khá tốt sao? Ngươi một hai cứ phải nhảy ra phá hỏng không khí làm gì? Đây không phải là tự ngươi tìm ngược cho mình sao?

Ma Thập Tam lạnh giọng nói.

- Cái gì? Trong bụng của mỗi người trong bốn chúng ta đều có?

Là, là hơn một ngàn năm trước, thời điểm chủ thượng vẫn còn, ngươi bảo chủ thượng cho chúng ta ăn đan hoàn màu vàng kia?

Không! Ta đã sớm luyện hóa nó, sao nó có thể ẩn núp một ngàn năm chứ?

Hắc Liên Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.

- Ngươi còn nhớ rõ? Nhớ tõ thì tốt! Cái này tên là Vạn Niên Cổ, đừng nói ẩn núp một ngàn năm, có ẩn núp một vạn năm cũng hết sức bình thường. Ta chính là cổ chủ của bốn Vạn Niên Cổ trong người các ngươi! Trước giờ ta không hề nói cho các ngươi, là hy vọng các ngươi có thể hiểu chuyện một chút, mọi người đừng xé rách lớp màng mồng đó làm gì, nhưng có lẽ ta đã xem nhẹ dã tâm của các ngươi. Muốn tự lập môn hộ? Thứ không biết sống chết! Lần trước ám sát Ác Hoàng đã không bẩm báo với ta, lần này còn muốn khuyên ta làm lại lần nữa? Khuyên ta giúp các ngươi? Trả lại cho ta cơ hội được thần phục các ngươi? Buồn cười! Buồn cười! Các ngươi có biết, bản thân mình ở trong mắt ta là gì không?

Ma Thập Tam đạm mạc nói, vừa nói, hắn vừa dùng đế giày dính đầy bùn đất của mình không ngừng chà đạp lên trên mặt Hắc Liên Nhân Hoàng, giờ khắc này, tôn nghiêm của Hắc Liên Nhân Hoàng đã bị giẫm đạp hoàn toàn, không còn sót lại chút gì.

- Không! Ngươi không thể! A! A! Đau quá! Vạn Niên Cổ, không! A!

Van ngươi đừng đục khoét cốt tủy ta nữa!

Hắc Liên Nhân Hoàng thống khổ kêu lên.

- Vừa rồi ngươi nói, các ngươi không phải nô bộc của Ác Hoàng?

Ha hả, ta lại nói cho ngươi hay, các ngươi chính là nô bộc, Tứ Liên Nhân Hoàng các ngươi chính là nô! Kêu gào càng nhiều, chết càng nhanh! Cho các ngươi tôn nghiêm, các ngươi không cần, vậy các ngươi cũng đừng hòng muốn có gì hết!

Ma Thập Tam trầm giọng nói.

- A! Vạn Niên Cổ chui vào nguyên thần của ta, không, không, Ác Hoàng kia đối với ngươi cũng không tốt, chúng ta giết Ác Hoàng, diệt Vương Khả, không phải cũng là thuận theo ý ngươi sao? Vì cái gì? Ngươi vì cái gì... !

Tử Liên Nhân Hoàng đau đớn biện giải.

~ Ta là hận Vương Khả, hận không thể khiến hắn chết, hận không thể lập tức giết hắn! Nhưng, đây là ân oán cá nhân. Ta bất mãn Ác Hoàng cướp đoạt quyền lợi của ta, nhưng, đây cũng là ân oán cá nhân! Mà ta có sứ mệnh của ta, sứ mệnh của ta chính là khiến Ma Đạo hưng thịnh, khiến Ma Đạo thống nhất Trung Thần Châu! Ta có sứ mệnh mà Thiên Đạo đã cho ta! Nếu ai đám phá hư nghiệp lớn đó, kẻ ấy chính là địch nhân của ta! Bốn tên các ngươi là chán sống rồi đúng không? Ta muốn cho các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong cũng là chuyện dễ như trở bàn tay! Nếu các ngươi không biết hối cãi, ta thậm chí có thể hủy diệt Tứ Liên hoàng triều, thu hồi về Đại Ác Hoàng triều nhất thống thiên hạ!

Ma Thập Tam lạnh lùng nói.

- Không, không phải như thế, không cần thúc giục Vạn Niên Cổ, ta sắp chịu không nổi, cầu ngươi, cầu ngươi!

Hắc Liên Nhân Hoàng tuyệt vọng nói.

Giờ phút này, Hắc Liên Nhân Hoàng bị Ma Thập Tam đạp dưới chân, đã hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm, chỉ có xin tha cùng sợ hãi.

- Lúc trước, ta chia Ma Đạo hoàng triều thành năm, chính là muốn Ma Đạo được cân bằng, vì nghiệp lớn của Ma Đạo. Ha hả, Ác Hoàng có vụng về một chút thật, nhưng nàng sẽ không phá hư Ma Đạo cường đại của ta, nàng một lòng muốn cứu chủ thượng về, đây cũng là tất cả nguyên nhân ta chịu đựng nàng, nhưng các ngươi, đám phế vật không biết sống chết lại quên "Ất ah thay z~e 5a mmìxvb2 ƯhÃn~ xxx Ẩn ma hy Chavzez~e na Tri ‡ Ma Thập Tam đá văng Hắc Liên Nhân Hoàng sang một bên như đá một con chó chết.

- Ma Thập Tam, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, mau, mau dừng lại, Vạn Niên Cổ ở trong thân thể ta, ta muốn chết, ta muốn chết, tha mạng, ta nguyện nguyện trung thành với ngươi, tha mạng!

Hắc Liên Nhân Hoàng cuộn tròn thân mình, không ngừng van xin tha thứ.

Ma Thập Tam lại không thèm để ý tới hắn, chỉ ngồi xuống một bên, lần thứ hai nâng chung trà lên uống.

- Nhớ kỹ loại cảm giác này, nhớ cho thật kỹ!

Ma Thập Tam bình tĩnh nói.

Ma Thập Tam không hề có ý dừng lại, giờ phút này, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Hắc Liên Nhân Hoàng, một cường giả thuộc hạng cao cấp bậc nhất Trung Thần Châu đang y hệt một con chó hèn cuộn tròn người xin tha trước mặt hắn.

Ác Thần đô, Ma Thập Tam phủ đệ.

Một đạo tử quang từ trên trời giáng xuống, nháy mắt dừng trong đại viện của Ma Thập Tam phủ đệ.

Oanh!

Trận pháp trong phủ đệ cũng bị tử quang kia phá tan.

- Người nào? Dám xông vào Ma Thần phủ?

Lập tức có một đám thuộc hạ của Ma Thập Tam vọt ra, nhanh chóng bao vây kê bên trong tử quang kia lại.

Chỉ thấy kẻ đó toàn thân đầy rẫy thương tích, y phục không chỉnh tể, lúc này đây hai mắt hắn đỏ đậm, vẻ mặt vừa kích động vừa giận dữ.

- A? Tử Liên Nhân Hoàng?

Một gia định trong phủ cả kinh kêu lên.

- Sao Tử Liên Nhân Hoàng lại biến thành như vậy?

Lại một gia đinh khác hốt hoảng hỏi.

- Thập Tam Ma Thần ở đâu? Thập Tam Ma Thần ở đâu! Bảo hắn mau ra đây gặp tai Tử Liên Nhân Hoàng giận dữ quát lớn.