Bất Diệt Thần Vương

Chương 1686: Ý thức trách nhiệm của xí nghiệp xã hội




Vương Khả nhìn về phía Ngũ Đại Nhân Hoàng.

Nhưng đây chỉ là đánh tiếng gió mà thôi, Vương Khả nói vậy là để cho đám tu giả kia thấy, không phải sợ, cứ mạnh dạn đi tìm, Ngũ Đại Nhân Hoàng đã đồng ý, các ngươi sao lại không biết kiếm hai trăm triệu cân linh thạch bỏ vào túi chứ?

- Trẫm không có ý kiến, Thi Qủy hoàng triều tận lực phối hợp!

U Nguyệt là người đầu tiên hưởng ứng.

U Nguyệt nói xong liền nhìn sang Dạ Xoa Nhân Hoàng là Khương Song đang đứng bên cạnh.

Thần sắc Khương Song vô cùng phức tạp, lại nhìn Thiện Hoàng ở bên, rốt cuộc vẫn không dám ngỗ nghịch phụ thân.

- Trẫm cũng không có ý kiến, Dạ Xoa hoàng triều tận lực phối hợp!

Khương Song trầm giọng nói.

U Nguyệt lại nhìn về phía Luân Hồi Nhân Hoàng và Diêm La Nhân Hoàng, thời khắc này đây nội tâm cả hai vô cùng rối rắm.

Ngăn cản? Không đến mức đó, thế nhưng cứ trơ mắt nhìn Thiện Hoàng nhận một Siêu Cấp Nữ Tiên làm nữ nhỉ sao? Vậy Đại Thiện hoàng triều chẳng phải sẽ càng cường đại hơn?

- Diêm La hoàng triều không ngăn cản, nhưng Siêu Cấp Nữ Tiên có quyền tự do lựa chọn, sau khi Thần Vương công ty tìm được Siêu Cấp Nữ Tiên, cần công bố thiên hạ, đồng thời cho phép Siêu Cấp Nữ Tiên tự mình lựa chọn, trẫm cũng nguyện nhận Siêu Cấp Nữ Tiên làm nữ nhi, phong nàng làm Diêm La công chúa! Thiện Hoàng, ngươi không phản đối chứ?

Diêm La Nhân Hoàng nhìn Thiện Hoàng hỏi.

Thiện Hoàng: “............ !

Ta nhận một nữ nhi mà thôi, ngươi tới góp vui gì chứ?

- Luân Hồi hoàng triều cũng không ngăn trở, trẫm cũng nguyện thu nàng làm nữ nhi, phong làm Luân Hồi công chúa! Thiện Hoàng, nếu Siêu Cấp Nữ Tiên đã là anh hùng của thiên hạ, hiển nhiên không thể cướp đọat quyền lợi tự do lựa chọn của nàng, đến lúc đó tìm được Siêu Cấp Nữ Tiên rồi, trẫm cũng muốn thấy nàng có được nhiều lựa chọn, Thiện Hoàng không phản đối nhỉ?

Luân Hồi Nhân Hoàng nhìn Thiện Hoàng hỏi.

Thiện Hoàng: “............ !

Này mẹ nó Vương Khả, ngươi thấy ta rảnh quá nên kiếm chuyện tới cho ta sao? Ta nhận một dưỡng nữ lại có hai người muốn cướp, các ngươi có biết cái gì là Siêu Cấp Nữ Tiên không? Kia đều là Vương Khả nói nhảm, các ngươi còn tin? Đó là nữ nhi của Ác Hoàng, các ngươi tới đoạt cái rắm!

Tuy rằng tức tối đầy bụng, nhưng giờ khắc này hoạt động phải được bắt đầu, hơn nữa chắc chắn sẽ lên kíp nổ cho Trung Thần Châu thêm náo nhiệt, hiển nhiên lúc này Thiện Hoàng sẽ không phá đám.

- Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh đi.

Thiện Hoàng đen mặt trầm giọng nói.

- Được!

Diêm La Nhân Hoàng, Luân Hồi Nhân Hoàng đồng ý.

Mà trên đài cao phía dưới, Vương Khả cũng nhìn đến ngây người, hai tên Nhân Hoàng các ngươi ăn hôi cái gì? Nữ nhi của Ác Hoàng mà các ngươi cũng đoạt? Đến lúc đó không sợ bị đuổi giết sao?

- Được rồi, ta tuyên bố, hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên chính thức bắt đầu!

Vương Khả hô to.

Oanh!

Ánh sáng cho buổi lễ long trọng lần thứ hai nở rộ khắp bốn phía, biểu thị cho một hồi hoạt động ầm ầm Tï sắp càn quét Ngũ Đại hoàng triều.

Bên ngoài Thiện Thần đô, trong một mảnh núi rừng.

Hổ Hoàng thu nhỏ thân mình, nhanh chóng xuyên qua cánh rừng rời khỏi khu công nghiệp Thần Vương số một, còn về hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên, Hổ Hoàng căn bản không hứng thú chút nào. Bên cạnh có Ngũ Đại Nhân Hoàng, chẳng khác nào có năm thanh trường kiếm kề sẵn lên cổ, sao Hổ Hoàng có thể lưu lại đó?

Vì vậy, thừa dịp Vương Khả bắt đầu khoác lác diễn thuyết, Hổ Hoàng liền mau lẹ chuồn ngay.

- Cút mẹ cái khai trương của ngươi đi, cút mẹ cái hảo huynh đệ của ngươi đi, Vương Khả, mỗi lần thấy ta, ngươi không lừa ta một chút là không chịu được đúng không?

Còn cái gì mà Hổ Hoàng đại diện Yêu tộc chúc mừng ngươi khai trương? Chó má! Ta hận không thể khiến Thần Vương công ty của ngươi lập tức đóng cửa!

Mẹ kiếp, dùng Ngũ Đại Nhân Hoàng trấn áp ta, khiến ta phải gánh tội thay, đồ khốn!

Dọc theo đường đi, Hổ Hoàng mắng liên tục không ngơi nghỉ, quả thực là quá tức giận, từ một Hổ Hoàng lạnh lùng khí phách biến thành một kẻ ưa lắm nhảm.

Hổ Hoàng di chuyển không quá mức phô trương thanh thế, mà là lặng lẽ xuyên qua núi rừng, nhằm tránh gây ra động tĩnh quá lớn, đỡ cho Ngũ Đại Nhân Hoàng lại hoài nghi. Lúc hắn chạy tới một sơn cốc, chợt thấy một màn khiến hắn phải kinh ngạc.

Bên trong sơn cốc, hai thuộc hạ khi nấy được Diêm La Nhân Hoàng sai phái áp giải Tử Liên Thánh Sứ rời đi, muốn đưa hắn đến Thiên Sư Điện giao cho Hoàng thiên sư xử lý lại đang ở đây, hơn nữa còn đang cung kính bái lạy một nam tử trước mặt, nam tử kia không phải ai khác, mà chính là Hoàng thiên sư.

- Được rồi, các ngươi có thể đi.

Hoàng thiên sư trầm giọng nói.

- Vâng!

Hai thuộc hạ cung kính thi lễ, mau chóng rời đi.

Lúc này, bên trong sơn cốc chỉ còn Tử Liên Thánh Sứ đã bị phong ấn tu vi không thể động đậy.

Hoàng thiên sư đi đến chỗ Tử Liên Thánh Sứ, nâng tay lên chưởng một cái xuống thân thể hắn.

Phanh!

Phong ấn trên người Tử Liên Thánh Sứ được giải trừ ngay lập tức.

Tử Liên Thánh Sứ đứng dậy, cũng không nói gì với Hoàng thiên sư, mà là đột nhiên vặn vẹo thân mình, dường như cả người đều thoải mái không ít.

- Thiện Hoàng? Thủy tinh kết giới? Thủ đoạn thật là lợi hại!

Tử Liên Thánh Sứ kinh ngạc cảm thán.

Hoàng thiên sư đứng bên cạnh, phất trần trong tay liên tục vung về phía Tử Liên Thánh Sứ, như thể đang giúp hắn chữa thương.

Suốt cả quá trình, cả hai không hề đối thoại, có vẻ giữa hai người có một loại ăn ý tin tưởng lẫn nhau nào đó.

Rốt cuộc, dưới sự trị liệu của Hoàng thiên sư, Tử Liên Thánh Sứ đã hoàn toàn khôi phục thương thế, nhưng cho dù là vậy, cả hai vẫn không nói chuyện với nhau, chỉ là lầm bầm lầu một cách quỷ dị.

- Vương Khả đáng chết, sao hắn lại khó đối phó thế chứ?

Hoàng thiên sư nhíu mày lầm bẩm.

- Không, đáng chết nhất chính là Hổ Hoàng kia, hắn cư nhiên đám gạt chúng ta? Tốn nhiều thời gian như vậy để gạt chúng ta?

Hắn cư nhiên cùng một bọn với Vương Khả? Vì để tặng hạ lễ cho Vương Khả, cư nhiên làm ra loại điên rồ này?

Tử Liên Thánh Sứ mặt mày dữ tợn, cúi đầu lầm bầm.

Mà giờ phút này, cách đó không xa, Hổ Hoàng đang mở to mắt nhìn.

- Mẹ nó chứ, hai người này bệnh tâm thần à? Mặt đối mặt, nói chuyện lại không nhìn lẫn nhau, đều cúi đầu lẩm bẩm lầu bầu?

Các ngươi có bệnh? Làm cái gì chứ?