Trương Chính Đạo trợn mắt nhìn Vương Khả, ta nào biết ngươi mang nhiều đại lão về chứ? Ta là vô tội!
Nhưng hiển nhiên Trương Chính Đạo không dám nói lời này ra ngoài miệng, chỉ có thể buồn bực đứng nghe răn dạy.
Thiện Hoàng bên cạnh thì đen mặt:
- Ngươi nói cái gì mà thích khách có thể làm chúng ta bị thương?
Chúng ta tề tựu chỗ này, còn có thích khách nào dám đến sao?
Các vị Nhân Hoàng đều trừng mắt nhìn Vương Khả, đúng thế, chúng ta ở đây,. Kẻ nào không sợ chết dám tới đây thích khách?
Ngươi đang cố ý bôi bác chúng ta sao?
Ngay tại thời điểm mọi người đang bực bội nhìn Vương Khả, đột nhiên một thanh âm bất ngờ vang lên:
- Vương Khả, để mạng lại ~~~~~~~~ Ị Tiếng rống giận thật to, khiến tất cả mọi người chung quanh đều biến sắc mặt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một cái hổ trảo đã từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế ngập trời, hiển nhiên muốn chụp chết Vương Khả lẫn những kẻ ở xung quanh hắn, uy lực khủng bố xông thẳng tới.
Những người đằng trước tức thì câm nín, tình huống gì đây?
Thật sự có thích khách?
Thiện Hoàng càng cảm giác mặt mũi bị chà đạp thê thảm, mẹ kiếp, ta vừa mới nói không có thích khách nào dám đến, liền đột ngột nhảy ra một tên thích khách? Là cố tình tới đánh vào mặt ta sao? Nếu ta để móng vuốt của ngươi chụp được, cái mặt già này biết để đi đâu?
Oanh!
Một tiếng vang lớn, Thiện Hoàng động thủ, một kết giới vô hình bất chợt xuất hiện, trong nháy mắt cản hổ trảo kia lại.
- Ai?
Chủ nhân hổ trảo sợ hãi kêu.
Giờ phút này, đám Nhân Hoàng mới thấy rõ kẻ đột kích là ai, là Hổ Hoàng! Tuy Hổ Hoàng đã đạt Võ Thần cảnh đỉnh, nhưng vẫn bị Nhân tộc coi thường.
Hổ Hoàng hung thần ác sát, như mang theo một cổ sát ý ngập trời mà đến.
Đám Nhân Hoàng đều mặt mày sa sầm, một cổ sát khí tỏa định Hổ Hoàng.
Bấy giờ Hổ Hoàng cũng ngây ra, ta chỉ muốn giết Vương Khả thôi mà? Vì cớ gì lần nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Lần này...
sao lần này lại có nhiều người như vậy? Không phải một vị Nhân Hoàng, mà là Ngũ Đại Nhân Hoàng tề tựu? Mẹ nó chứ, toàn bộ Chính Đạo của Trung Thần Châu đều muốn xử lý ta sao?
Tuy Hổ Hoàng không đến mức bị dọa cho choáng váng, nhưng lông tơ cũng dựng hết lên rồi, Ngũ Đại Nhân Hoàng a, có bao giờ ta nhìn thấy qua đội hình kinh khủng thế này đâu? Rốt cuộc Vương Khả đã lừa gạt kiểu gì mà mời được Ngũ Đại Nhân Hoàng đến đây vậy? Ta muốn ám sát hắn sao lại khó như vậy? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại ta đang ở trong tình thế khó xử ư? Nên tiếp tục động thủ hay chạy trốn? Mấu chốt là, một khi ta bạo động, Ngũ Đại Nhân Hoàng sẽ đồng loạt ra tay, hôm nay ta còn thoát được sao?
- Là Hổ Hoàng? Vương Khả, muốn làm thịt nó sao? Chúng ta cùng nhau động thủ, bảo đảm nó trốn không thoát!
U Nguyệt tức khắc quăng tới một câu.
Hổ Hoàng trừng mắt, giờ phút này sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, mẹ nó ta là chạy không thoát rồi? Xong đời rồi?
~ Ta chỉ là muốn...... !
Hổ Hoàng muốn giải thích.
- Không cần, Hổ huynh là bằng hữu của ta, hắn đến đây để chờ lát nữa tham dự đại hội.
Vương Khả lại bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ồ?
Một đám Nhân Hoàng nghi hoặc nhìn về phía Vương Khả.
- Bằng hữu của ngươi? Nhưng ta nhớ rõ, ngươi và Hổ Hoàng có hai lần đại thù hận, mà lần nào Hổ Hoàng cũng nói quyết đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Khương Đệ Nhất cười lạnh nói.
Hổ Hoàng bên cạnh trừng mắt nhìn về phía Khương Đệ Nhất, ngươi nói mấy lời này làm gì?
- Đệ nhất Chiến Thần, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Hổ Hoàng thật sự là bằng hữu, chuyện trước kia chỉ là đùa giỡn thôi, nếu ngươi không tin có thể hỏi Hổ huynh.
Vương Khả nói.
- Đùa giỡn?
Khương Đệ Nhất đen mặt.
Ngươi cảm thấy ta tin hay không?
- Hổ huynh, ngươi nói một câu xem? Có phải chúng ta còn cùng nhau đánh mạt chược, lúc trước chơi mạt chược, ngươi thua tiền ta nhưng chưa trả cho ta, do ngươi thua tiền mới kích động nói ra mấy lời không đúng? Kỳ thật chúng ta là bàng hữu, không phải sao?
Vương Khả nhìn về phía Hổ Hoàng.
Mọi người nghi ngờ nhìn Vương Khả, mẹ nó đây là nói nhảm đúng không? Hổ Hoàng là bằng hữu ngươi? Phải không?
Hổ Hoàng nhìn đám Nhân Hoàng, sắc mặt cũng là cứng đờ, hiện tại ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy, ta cùng Vương Khả là bằng hữu. Ban nãy là do ta không thấy các vị, nên mới nghĩ lại đây chào hỏi Vương Khả một chút, ai biết các ngươi lại hiểu lầm.
Gương mặt Hổ Hoàng co rút một trận, cuối cùng cũng nói ra.
Chuyện khác cứ mặc kệ, qua được cửa này rồi lại nói.
- Bằng hữu? Hừ!
Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng, triệt hồi kết giới trước mặt Vương Khả.
Nhưng mà, cho dù hiện tại kết giới đã bị triệt hồi, Hổ Hoàng cũng không dám động thủ! Đó không phải là tự tìm các chết sao?
- Ha ha, Hổ huynh, không ngờ ngươi lại biết hôm nay là ngày vui của ta! Ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây, nhất định sẽ không tay mà đến, đúng chứ? Nào! Lễ vật của ngươi đâu?
Vương Khả nhìn Hổ Hoàng hỏi.
Hổ Hoàng sắc mặt cứng đờ, có ý gì? Ngươi còn muốn ta cho ngươi lễ vật? Ta mẹ nó khi nào thì chuẩn bị lễ vật cho ngươi?
Vương Khả nhìn chằm chằm Hổ Hoàng, vừa rồi vì sao Vương Khả lại nói Hổ Hoàng là bằng hữu của mình? Cũng là do tình thế đặc biệt, chẳng lẽ lại nói Hổ Hoàng là tới giết hắn? Nơi này nhiều Nhân Hoàng như thế, nhưng cũng chỉ có U Nguyệt sẽ che chở cho hắn, mà đám Nhân Hoàng còn lại thì quan tâm cái rắm, thấy Hổ Hoàng xé xác hắn, chắc chắn còn rất vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là vị cha vợ kia! Cho nên không thể đánh nhau, khu công nghiệp Thần Vương số một này là hắn vất vả lắm mới trang hoàng kiến tạo xong, không thể để bị phá hỏng. Bởi vậy, Vương Khả chỉ đành giảng hòa, nói Hổ Hoàng là tới chúc mừng.
Nhưng cũng không thể tha cho Hổ Hoàng dễ dàng được. Thật khinh ta không làm gì được ngươi? Không bòn chút tiền của ngươi, ta cũng ngại mang tên Vương Khả!
- Hổ huynh, ta và ngươi quan hệ thân thiết như thế, lễ vật ngươi mang tới cho ta lần này chắc chắn không đơn giản? Ngũ Đại Nhân Hoàng ở đây, đệ nhất Chiến Thần ở đây, không thì bây giờ ngươi đưa ta luôn? Ta cũng thuận tiện cảm tạ ngươi.
Vương Khả duỗi tay đòi tiền nói.