- Khương Ất là tên trước kia của trẫm, hiện giờ trẫm là Khương Song.
Nam tử cười nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn đối phương, sau đó kinh hãi nói:
- Khương Song? Ngươi xử lý cha ngươi rồi à?
- Ngươi nói cái gì?
Khương Song sắc mặt cứng đờ.
- Ta là nói, ngươi xử lý Thiện Hoàng rồi? Tạo phản thành công, cướp lấy Đại Thiện Hoàng triều, trở thành Đại Thiện Nhân Hoàng?
Vương Khả nói.
Khương Song đen mặt:
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Phụ hoàng thiên thu cường thịnh, vô địch Trung Thần Châu, ai dám ngỗ nghịch phụ hoàng?
- Vậy sao ngươi lại mặc long bào, còn tự xưng “trẫm” là ý gì? Còn không phải là tạo phản sao?
Vương Khả nhướng mày hỏi.
Khương Bính bên cạnh chậm rãi nói:
- Vương Khả, ngươi không biết thân phận Nhị ca ta sao?
- Nhị ca Khương Song của ngươi? Không phải là Nhị thái tử ư?
Vương Khả nói.
- Chính Đạo Ngũ Đại Hoàng Triều, Đại Thiện hoàng triều ở giữa, phía Đông là Thi Qủy hoàng triều, phía Tây là Dạ Xoa hoàng triều, Nhị ca ta là Nhân Hoàng của Dạ Xoa hoàng triều, Dạ Xoa Nhân Hoàng.
Khương Bính giải thích nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính:
- Sao ngươi không nói sớm?
- Ta cứ nghĩ ngươi đã biết rồi?
Khương Bính đen mặt.
- Sao ta biết được chứ? Có ai nói với ta đâu, thật là!
Vương Khả mắng Khương Bính.
Sau đó, Vương Khả nhìn sang Khương Song:
- Cái kia, xin lỗi, vừa rồi ta hiểu lầm, ta cho rằng hôm nay ngươi tạo phản, còn đang định tấn công ngươi, may mà chân tướng đã rõ.
Khương Song kinh hoàng:
- Vừa rồi ngươi định tấn công ta?
- Hiểu lầm hiểu lầm thôi, đều do A Bính không nói rõ ràng, ta thấy ngươi mặc long bào, còn tự xưng là trẫm, cứ nghĩ ngươi đã xử lý cha vợ của ta, nên ta đang lo lắng cho U Nguyệt, chuẩn bị động thủ với ngươi.
Hiện tại không có gì phải lo lắng nữa, suýt nữa là...
Vương Khả lập tức xin lỗi.
Khương Song nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi, cũng câm nín thật lâu, ban nãy ngươi nói hươu nói vượn là để ta phân tâm, sau đó âm thầm đánh lén?
- Ha, ha ha ha, Vương Khả? Ngươi quả nhiên y như trong lời đồn!
Khương Song thần sắc phức tạp nói.
- Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?
Khương Bính hiếu kỳ hồi.
- Cha mời Luân Hồi Nhân Hoàng, Diêm La Nhân Hoàng cùng ta đến đây hội đàm, đồng thời bảo U Nguyệt lộ diện, Ngũ Đại Nhân Hoàng tề tựu, thành lập liên minh mới, ngươi không biết sao?
Khương Song hỏi.
- Hôm nay?
Khương Bính thắc mắc.
- Xem ra ngươi không biết thật, đúng thế, chính là hôm nay, nhân lúc hội đàm chưa bắt đầu ta bèn đi dạo chung quanh một chút, ai ngờ đụng phải các ngươi, A Bính, hiện tại ngươi thành Thi Qủy quốc sư rồi sao?
Khương Song nhìn Khương Bính hỏi.
Khương Bính hơi hơi cười khổ:
- Chỉ là chút thành tựu nhỏ, so ra vẫn kém Đại ca và Nhị ca, giờ ta chỉ đang tạm ở Thi Qủy hoàng triều rèn luyện thôi.
- Quốc sư? Rốt cuộc vẫn là chức vị ở phía sau người khác, hơn nữa ngươi còn làm quốc sư dưới trướng muội muội, càng thêm uất ức.
Khương Song lắc đầu.
Sắc mặt Khương Bính tối sầm lại, hắn cúi đầu không dám nói lời nào, dẫu sao đối diện với thành tựu như hai tòa núi lớn của hai vị huynh trưởng, Khương Bính cũng chẳng cảm thấy tự hào chút nào.
- Là quốc sư thì sao? Lời này của ngươi không đúng gì cả! Mỗi bước đi của A Bính đều không thua kém bất kì ai, lúc hắn mới ở Nguyên Thần cảnh đã quyền khuynh triều dã, đợi hắn đạt Võ Thần cảnh rồi sẽ nghĩ đến chuyện đăng cơ làm Nhân Hoàng! Nhị thái tử à, lúc ngươi ở Nguyên Thần cảnh, ngoại trừ thân phận Thái Tử ra thì thành tựu lớn nhất của ngươi là gì?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hửm?
Khương Song nhìn về phía Vương Khả.
- Khi ngươi ở Nguyên Thần cảnh, sợ rằng còn không bằng A Bính đi? A Bính làm quốc sư ở Thi Qủy hoàng triều, thống trị triều chính của một quốc gia, chính là một quá trình quá độ mà thôi!
Lúc này làm quốc sư, sau này sẽ làm Nhân Hoàng, mỗi bước chân đều chắc chắn vững vàng, không đúng sao? Ta cùng U Nguyệt đều nói, chờ sau này Khương Bính thành tựu Võ Thần cảnh, Thi Qủy hoàng triều sẽ đốc toàn lực ủng hộ hắn tranh đoạt ngôi vị Nhân Hoàng! Đây chính là chuyện sớm muộn, có gì đầu mà “ở phía sau người khác” ? A Bính không dựa vào cha mẹ, hắn là dựa vào chính mình! Đây là chuyện đáng kiêu ngạo đáng tự hào đến cỡ nào chứ? Nhị thái tử, ngươi đăng cơ Dạ Xoa Nhân Hoàng, có sử dụng qua tài nguyên mà Thiện Hoàng cho ngươi không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả!
Khương Bính lập tức muốn ngăn cản Vương Khả nói tiếp.
Khương Song cũng híp mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi cho rằng làm Nhân Hoàng rất dễ dàng sao?
- Còn không dễ nữa ư? U Nguyệt nhà ta trở về Thi Qủy hoàng triều, từ hai bàn tay trắng lên đến chức vị Thi Qủy nữ hoàng chỉ chưa đầy ba tháng! Có gì mà khó? Là ngươi nghĩ làm Nhân Hoàng khó khăn quá thôi.
Vương Khả phản bác ngay.
Khương Song nhíu mày, rất muốn nói ngươi nói như rắm! Nhưng qủa thực Vương Khả cùng U Nguyệt dùng chưa tới ba tháng đã chỉnh sửa lại được Ngũ đại phái hệ của Thi Qủy hoàng triều, càng thắng được dân tâm, thế thì mình biết mở miệng quở trách sao đây?
- U Nguyệt là có danh phận nên mới dễ dàng, A Bính thì có cái gì? Trung Thần Châu đã phân chia cụ thể ranh giới, hắn đi đâu làm Nhân Hoàng?
Khương Song trầm giọng hỏi.
- Tùy tiện kéo một Nhân Hoàng xuống ngựa, để Khương Bính đi lên là xongt Vương Khả nói ngay.
- Ha ha ha, tùy tiện kéo một Nhân Hoàng xuống ngựa? Ngươi nói thì dễ lắm, ở Trung Thần Châu này, có Nhân Hoàng nào dễ bị kéo xuống ngựa? Các ngươi đúng là người sỉ nói mộng!
Khương Song cười lạnh nói.
Vương Khả nhìn Khương Song, trừng mắt nói:
- A Bính là đệ đệ ngươi, chẳng lẽ ngươi không mong hắn được tốt một chút sao? Cứ đả kích đệ đệ là cớ gì? Ngươi làm không được, không có nghĩa chúng ta cũng làm không được! Thập đại Nhân Hoàng, nhiều người như vậy, ngươi có biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì không? Kéo một Nhân Hoàng xuống ngựa mà thôi, có bao nhiêu khó chứ? Ta ở Ác Thần cũng có một chút ảnh hưởng, ta hoàn toàn có thể tung một cái tin giả cho Tà Ma Ngũ đại hoàng triều, để bọn họ cùng liên hợp tới đánh lén Dạ Xoa hoàng triều của ngươi, chờ cái tên Dạ Xoa Nhân Hoàng như ngươi chết, A Bính hoàn toàn có thể lấy thân phận đệ đệ đi tiếp chưởng Dạ Xoa hoàng triều, hình thức y hệt Thi Qủy hoàng triều, dễ dàng biết bao nhiêu? Chỉ trong vòng ba tháng, không hề khó!