Tổ tiên để lại cho cho mình (Đại Nhật Bất Diệt Thần Công} đúng là lợi hại! Ngay cả Huyền Quan Chỉ Kiếp cũng có thể xem như đồ ăn.
- Nhưng mà mẹ nó chứ, một Nguyên Thần hình cầu là cái giống gì? Haizz, lão tổ tông ơi, (Đại Nhật Bất Diệt Thần Công} này của ngươi sao lại nhiều chữ thế chứ, ta đã rất chăm chỉ, ngày nào cũng dành thời gian nghiền ngẫm đọc, bây giờ vẫn còn nhiều chỗ chưa đọc xong, phải tra thêm mới được.
Vương Khả lầm bẩm.
Oanh, oanh, oanh!
- AôI Năm huyết sắc lôi long lao xuống, lại bị Nguyên Thần hình cầu của Vương Khả nuốt chửng lần thứ hai, mỗi lần cắn nuốt được một ít lôi long, Nguyên Thần hình cầu sẽ bớt đói một chút.
Nhưng, thật giống như người ăn cơm, khi ăn quá nhiều sẽ muốn uống nước, nên Nguyên Thần một bên cắn nuốt “cơm” là huyết sắc lôi long, một bên muốn uống “nước” là Tiên Thiên công đức, rất nhanh đã tiêu hao gần hết một phần ba công đức còn sót lại.
Vương Khả vừa cường kháng Thiên Kiếp, một bên tìm kiếm tư liệu.
~ Tìm được rồi, tìm được rồi! “Đại Nhật Bất Diệt Thần Công"
Nguyên Thần cảnh, ngưng tụ Nguyên Thần, Nguyên Thần chỉ danh “Đại Nhật.
Vương Khả trích dẫn từ trong thần công.
Đọc xong cả đoạn, Vương Khả trợn tròn mắt, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
- Ta... Nguyên Thần này của ta tên là Đại Nhật? Ông bà ông vải ơi, các ngươi đặt tên thế đấy à? Mẹ nó, ta sắp chịu không nổi rồi!
Đại Nhật? Cái thứ này tên là Đại Nhật? Nghĩa là Thái Dương sao?
Nguyên Thần chính là lấy Thái Dương làm hình thái?
Vương Khả trừng mắt trầm mặc một hồi lâu.
- Aô, aôl Đại Nhật Nguyên Thần đang điên cuồng cắn nuốt Thiên Kiếp cùng công đức, trở nên càng ngày càng vàng óng rực rõ, càng ngày càng chói mắt, từ xa nhìn lại, quả thực rất giống một vầng Thái Dương, nhưng điểm khác biệt duy nhất, chính là Thái Dương này có thêm một đôi mắt và một cái miệng, khiến Vương Khả nghĩ đến hình minh họa ông mặt trời trong giáo án mà giáo viên mầm non dạy mình, với cả đám icon giản dị đáng yêu trong 'WeCha!, QQ, Taobao.
- Đại Nhật? Lão tổ tông ơi, hà cớ gì Đại Nhật của ngươi không giống với Đại Nhật của người khác chứ? Nhìn xem Đại Nhật Như Lai của người ta kìa! Bên trong Thái Dương là một con Tam Túc Kim Ô. Nhìn lại chúng ta, chính là một Thái Duơng gắn thêm hai con mắt với một cái miệng! Theo địa cầu bây giờ chẳng phải có thể làm đại ngôn quảng cáo cho mấy công ty, xí nghiệp, còn không cần đặc hiệu máy tính ư?
Vương Khả mờ mịt nói.
Ngẩng!
Huyền Quan Chỉ Kiếp kéo dài một hồi, rốt cuộc đến giai đoạn bùng nổ, vô số lôi long xông thẳng đến chỗ Vương Khả, bị Đại Nhật Nguyên Thần của hắn há mồm “a ô” nuốt chửng toàn bộ.
Âm âm ẩm!
- Kiếp vân tan rồi? Vương Khả đã vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp?
Mộ Dung lão cầu kinh ngạc nói.
- Rốt cuộc Vương Khả tu luyện công pháp gì? Thứ kia là Nguyên Thần của hắn? Nó là cái gì nhỉ?
Khương Bính hiếu kỳ hỏi.
Mọi người nhìn về phía Trần Thiên Nguyên, Trần Thiên Nguyên đen mặt, các ngươi nhìn ta làm gì, bộ ta biết chắc? Lúc trước ta mang Vương Khả đi chọn Á Ly Hỏa thần công}, ai biết hắn luyện cái thứ đồ chơi gì?
Chỗ Vương Khả, một vâng Thái Dương hào quang rực rỡ chiếu sáng khắp Thi Qủy thần đô, tất cả mọi người lộ về ngạc nhiên, chờ đợi Vương Khả tự mình tỉnh lại.
Vương Khả khoanh chân ngồi, dần dần phục hồi tinh thần.
- Nguyên Thần cảnh đệ nhất trọng? Ta đã đạt Nguyên Thần cảnh?
Giờ phút này, Vương Khả không biết mình nên vui hay nên buồn.
Vui chính là, thực lực bản thân tăng cao, Nguyên Thần cảnh là một sự cường đại khó với được, mà buồn thì khá là nhiều, một phần là công đức, mẹ nó, công đức hết sạch? Không còn? Kia là một nửa công đức của Thi Qủy hoàng triều! Cứ vậy mà không còn? Ta đây lần sau nên làm sao bây giờ? Trực tiếp hoả táng sao?
Còn nữa, cái Nguyên Thần icon đã lui vào trong cơ thể kia, ánh vàng rực rõ, thoạt nhìn còn rất đáng yêu, Vương Khả thử dùng Nguyên Thần để biểu lộ mỉm cười, kinh ngạc đến ngây người, thẹn thùng, uất ức, cười thật to, mẹ nó, y hệt đám icon APP mà hắn từng dùng trên địa cầu lúc trước, điều khác biệt duy nhất là, icon trên địa cầu đều có màu vàng rực rỡ, còn hắn nhờ có tu vi tăng tiến mà biến hóa ra được năm màu khác nhau, có thể có năm làn da biến ảo nữa.
- Lão tổ tông, các ngươi thật đúng là khiến ta vui đến bất ngờ mài Vương Khả khóc không ra nước mắt mở to mắt.
- Vương Khả, ngươi đạt Nguyên Thần cảnh rồi?
U Nguyệt là ngươi đầu tiên xông tới, nàng vui mừng hỏi.
- Đúng vậy.
Vương Khả thở dài đứng dậy.
- Vương Khả, ban nãy là Nguyên Thần của ngươi sao? Là thừ gì?
Ta không thấy rõ, có thể cho chúng ta xem lại một chút không?
Mộ Dung lão cầu tò mò hỏi.
Vương KHẢ: “sexese Ụ Ngươi có bệnh à? Có cần chọc vào vết thương người khác thế không? Còn muốn xem? Xem cái em gái ngươi!
Vương Khả căn bản không để ý tới Mộ Dung lão cầu!
- Công đức đâu? Một nửa công đức của hoàng triều đâu rồi?
Ngươi sẽ không dùng sạch đấy chứ?
Khương Bính trừng mắt hỏi.
- Làm gì? Ta dùng thế nào thì liên quan gì đến ngươi?
Vương Khả trợn mắt hỏi lại.
Khương Bính này cũng thật là, ta đâu có xài công đức của ngươi, ngươi kích động cái shit!
- Ngươi thật sự dùng hết rồi? Chỉ một cái Huyền Quan Chi Kiếp mà ngươi dùng hết một nửa công đức của Thi Qủy hoàng triều?
Công pháp của ngươi là cái thứ rách nát gì thế?
Khương Bính tức giận mắng.
Ai nói là không liên quan tới ta? Ta đang chuẩn bị tìm U Nguyệt đánh bài tình cảm huynh muội, xin nàng một ít công đức, để có thể đột phá lên Võ Thần cảnh, ngươi này mẹ nó bảo ta phải làm sao bây giờ?
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, thần sắc cực kỳ cổ quái, ban nãy Vương Khả độ kiếp cùng với biểu hiện trước đó khiến mọi người vô cùng tò mò và hâm mộ công pháp tu luyện của Vương Khả, nhưng giờ đây thấy hắn tiêu hao công đức một cách phí phạm của trời như thế, ai nấy đều tỏ ra ghét bỏ, mẹ kiếp đây rốt cuộc là hảo công pháp hay rác công pháp thế?
- Dùng hết thì sao đâu, sau này Thi Qủy hoàng triều lại có công đức, ta cũng sẽ cho ngươi!
U Nguyệt tức khắc cười nói.