Bất Diệt Thần Vương

Chương 1662: Đại Nhật Nguyên Thần.




Trong lòng Vương Khả đầy chờ mong.

Dựa theo miêu tả trong (Đại Nhật Bất Diệt Thần Công}, Vương Khả nhanh chóng tu luyện, lập tức có thể thấy Nguyên Anh trong cơ thể biến hóa, hình như đang bành trướng lên.

- Hy vọng cũng là một Nguyên Thần hình người thật trâu bò!

Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh, Hồng Quân, Nữ Oa, Phục Hy, các đại thần phù hộ cho Nguyên Thần của ta có thể biến thành hình thái của các ngươi, tốt nhất là biến thành Bàn Cổi Vương Khả chờ mong cầu nguyện.

Liền thấy Nguyên Anh của Vương Khả chậm rãi biến bình, chậm rãi bành trướng, chậm rãi thay đổi hình dạng.

- Ủa? Như vậy là có ý gì? Nguyên Anh ta béo ra? Chẳng lẽ Nguyên Thần của ta chính là một Vương Khả béo phì? Không, không có khả năng! Đại Nhật Bất Diệt thần công của ta lợi hại như vậy, nhất định không thể chỉ biến béo đơn giản thế này. Béo?

Nhân vật béo trong thần thoại có những ai? Phật Di Lặc? Chẳng lẽ hình thái Nguyên Thần của ta là Phật Di Lặc?

Vương Khả kinh ngạc.

Nhưng Nguyên Anh của Vương Khả vẫn đang tiếp tục béo ra, càng ngày càng béo, càng ngày càng tròn, biến hóa quỷ dị này khiến Vương Khả trợn to mắt nhìn. Bởi vì Vương Khả thật sự không thể tưởng tượng nổi trong số thần tiên trên địa cầu có vị nào béo như thế cả.

- Vương gia lão tổ tông của ta ơi, (Đại Nhật Bất Diệt Thần Công} mà các ngươi tổ truyền rốt cuộc là truyền từ vị thần tiên nào vậy hả? Trong thần tiên có vị nào béo đến mức cổ cũng không có ư? Còn nữa, đầu cũng đang bành trướng, mặt cũng đang bành trướng? Thọ Tinh công cũng đâu có giống? Thọ Tinh công của người ta, tuy rằng đầu có hơi lớn một chút, nhưng dáng người là hết sức tiêu chuẩn, mà Nguyên Anh của ta thì béo đến nỗi chân càng ngày càng ngắn! Này, này không đúng! Cánh tay cũng sưng to, dính luôn vào thân hình rồi kìa! Càng ngày càng ngắn, rốt cuộc là ý gì đây? Mẹ nó là vị thần tiên nào chứ?

Vương Khả càng ngày càng kinh ngạc.

Thế nhưng tu luyện còn đang tiếp tục, Vương Khả căn bản là dừng không được, Nguyên Anh lại nhanh chóng biến hóa.

- Ối mẹ ơi, rốt cuộc Vương gia công pháp của ta là truyền từ ai chứ? Không đúng, ta cảm giác Nguyên Anh đã béo đến mức không có tứ chỉ, lỗ tai với cái mũi đâu? Sao ta cứ thấy đôi mắt càng lúc càng lớn? Sao ta cứ thấy cái mũi càng lúc càng lớn? Cái miệng rớt xuống cái bụng rồi? Này, này là ý gì đây? Cái tay béo đến mức không còn hình dạng? Cái gì? Mười ngón tay sắp béo lún vào trong cơ thể?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Càng ngày càng không thích hợp, Nguyên Thần của người ta không phải khí phách thì cũng là soái khí, ít nhất cũng có hình thái rõ ràng, còn Nguyên Thần của mình sao lại biến thành một quả cầu rồi?

Chính là một quả cầu, Nguyên Anh hình người hoàn toàn biến thành một quả cầu, tay, chân, tóc, lỗ tai đều không có!

- Nguyên Anh của ta đây là biến thành Kim Đan? Nhưng mà...

không đúng, có thấy Kim Đan nào có hai con mắt với một cái miệng đâu?

Vương Khả trừng mắt mờ mịt nói.

Giờ phút này, Nguyên Thần của Vương Khả đã ngưng tụ, chính là một quả cầu, trên bề mặt có một con mắt lớn lớn, một cái miệng to to.

- Nguyên Thần của ta mẹ nó lại biến thành icon cảm xúc trên We Cha!, Taobao và QQ? Một quả cầu, trên mặt cầu có một con mắt một cái miệng? Vương gia lão tổ tông của ta ơi, sao lại chơi bậy thế chứ? Nguyên Thần này mang ra ngoài gặp người được ư?

Mẹ nó, sau này đánh nhau với người ta, người ta đều là Như Lai Phật Tổ, Đấu Chiến Thắng Phật, toàn hạng long phượng kỳ lân, ta lại ra một đám icon giản dị “mỉm cười”, “kinh ngạc đến ngây người” trên internet? Này mẹ nó là định chọc đối thủ chết cười?

Vương Khả trừng mắt tuyệt vọng nói.

Ong!

Nguyên Thần hình cầu của Vương Khả run lên, giống như đã hoàn toàn ngưng tụ xong hình thái, ngay cả biến hóa thêm chút gì đó cũng không có, khiến hi vọng cuối cùng của Vương Khả vụt tắt, mẹ kiếp đây là thứ đồ chơi gì chứ?

Nản lòng thoái chí lắm rồi, nhưng vẫn chưa xong, vì Vương Khả phát hiện Nguyên Thần vô cùng suy yếu.

- Vì sao Nguyên Thần lại cho ta một cảm giác đói khát? Mẹ nó chứ, biến thành một cục tròn vo cũng rất tiêu hao thể lực sao?

Ngươi không biến ra nổi hình dáng thần tiên thì có thể không biến mà? Biến thành thế này thì dùng được gì? Tay chân không có, chỉ có một con mắt với một cái miệng, đã vậy còn tròn vo?

Sau này Nguyên Thần cảnh chiến đấu là tới sân bóng chơi đá bóng à? Này, chết đi còn hơn!

Vương Khả vẻ mặt bi phẫn.

Oanh cat Một tiếng rồng ngâm truyền đến, trong Huyền Quan Chỉ Kiếp, một con huyết sắc lôi long xông thẳng xuống.

- Vương Khả cẩn thận!

U Nguyệt nôn nóng nói.

Vừa thấy huyết sắc lôi long, đám lão binh tức thì hốt hoảng.

- Vương Khả hắn ngây ra làm gì thế? Sao không chịu ngăn cản!

Hắn sắp bị đánh chết rồi!

Mộ Dung lão cẩu cả kinh kêu lên.

Ngay lúc đó, ngoài thân thể Vương Khả chợt xuất hiện một hư ảnh hình quả cầu vàng rực, hiển nhiên là Nguyên Thần của Vương Khả, nó gấp quá không chờ nổi nữa, bèn đói khát trồi ra bên ngoài, một đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy, tiện đà mở to cái miệng rộng.

- Aôl Một ngụm nuốt chửng huyết sắc lôi long, sau đó biến mất ngay trước mắt mọi người.

- Huyết sắc lôi long đâu? Sao bỗng dưng mất tiêu rồi?

- Giống như bị đạo quang ảnh vừa rồi ăn?

- Ban nãy là thứ gì thế? Một quả cầu lớn, đã vậy còn có cái miệng rộng, nó há miệng nuốt chửng huyết sắc lôi long?

- Đó là pháp bảo gì?

- Không phải là Nguyên Thần của Vương Khả đó chứ?

- Không có khả năng, không có khả năng, Nguyên Thần cảnh mới vừa thành là cực kỳ suy yếu, lại thuộc về linh thể, sao dám va chạm với thiên lôi? Đã vậy còn nuốt chửng thiên lôi, chắc chắn không phải Nguyên Thần của Vương Khả!

- Vậy thứ bên ngoài thân thể Vương Khả là cái gì?

sỹ {He h1 6Ý 6 ve Bên trong kiếp vân, bỗng nhiên xuất hiện thêm năm con lôi long, con nào con nấy dữ tợn xông tới chỗ Vương Khả.

Vương Khả khoanh chân mà ngồi, lúc này đây hắn đang ngây người, ban nãy Nguyên Thần quá mức đói khát, theo ban nãy đi nuốt chửng lôi long, mới đầu Vương Khả còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nó ăn xong, Vương Khả liền yên tâm.