Bất Diệt Thần Vương

Chương 1641: Tiểu tỷ tỷ




Bất Giới hòa thượng khóc lóc kể lể.

Nguyệt bạch tăng bào ni cô trong quang ảnh nhìn về phía Bất Giới hòa thượng, đột nhiên nhíu mày:

- Tiểu giới giới, ngươi như thế nào ở đây?

- Cái gì? Nhũ danh của ngươi, cư nhiên kêu tiểu tỷ tỷ?

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Bất Giới hòa thượng.

Bất Giới hòa thượng sắc mặt tối sầm, quay đầu nhìn về phía Vương Khả.

Mẹ nó, ta đang thương tâm rơi lệ, cảm xúc đang muốn hỏng mất, ngươi có thể không cần ngắt lời trong lúc này không?

- Sư tôn, đệ tử đã trưởng thành, đệ tử kêu Bất Giới!

Bất Giới hòa thượng chịu đựng khổ sở, sửa đúng nói.

- Đúng vậy, ngươi đã trưởng thành, vi sư còn nhớ rõ lúc ngươi còn nhỏ! Ai, nhoáng cái đã hơn một ngàn năm!

Đại quang minh Bồ Tát chua xót nói.

- Sư tôn, ngươi làm sao vậy? Ngươi còn có thể sống lại sao? Ta có thể giúp ngươi làm cái gì?

Bất Giới hòa thượng kích động nhìn về phía đại quang minh Bồ Tát.

- Giúp ta? Không cần, ai cũng không giúp được ta! Vi sư còn có chuyện phải làm, không thể theo ngươi! Bất Giới, độ người cũng là độ mình, vi sư không thể qua được cửa ải kia, ngươi nhất định có thể!

Đại quang minh Bồ Tát nói.

- Đệ tử vô dụng! Chỉ sợ kiếp này lại khó đột phá!

Bất Giới hòa thượng chua xót nói.

- Làm sao vậy? Trên người của ngươi có hơi thở rượu thịt? Ngươi phá giới?

Đại quang minh Bồ Tát nghi hoặc trầm giọng nói.

- Một ngàn năm trước, sau khi sư tôn chết, Phật môn cũng đã xảy ra biến đổi lớn, đệ tử lại bị tiểu nhân ám toán, chặt đứt Phật căn, chỉ sợ... ! Đệ tử trông coi Long hoàng bất lợi, bị trách cứ xa lánh, dưới sự tức giận, truy long mà đến, vẫn luôn ở Thập Vạn Đại Sơn tu tâm! Thẳng đến lúc gặp vị Vương Khả này! Hắn mang đệ tử ăn thịt uống rượu, không chuyện ác nào không làm, đệ tử cũng là bị ép buộc!

Bất Giới hòa thượng chảy nước mắt chua xót kể.

- Bất Giới hòa thượng, ngươi nói ai mang ngươi ăn thịt uống rượu? Lời như vậy ngươi cũng nói được Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.

Ngươi mẹ nó ở trước mặt đại quang minh Bồ Tát giả làm bảo bảo ngoan ngoãn, chuyện xấu tất cả đều là ta ép ngươi?

Đại quang minh Bồ Tát nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.

- Đại quang minh Bồ Tát, ta là vô tội, đồ đệ của ngươi mới là người xấu, người xuất gia không nói dối, hắn bôi nhọ ta!

Vương Khả tức khắc trừng mắt kêu lên.

- Tiểu giới giới thiên tính thuần lương, sao có thể vu oan người khác? Khẳng định là có người bức bách!

Đại quang minh Bồ Tát trầm giọng nói.

Vương Khả:

Hai thầy trò này hợp lại bẩn thỉu ta?

- Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, về sau cách hắn xa một chút!

Đại quang minh Bồ Tát trầm giọng nói.

- Đệ tử nhớ rõ dạy bảo của sư tôn, mình không vào địa ngục thì ai vào, sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đệ tử sẽ độ hóa thí chủ Vương Khả!

Bất Giới hòa thượng tiếp tục nói.

Vương Khả:

...... e.

Mẹ nó, nếu không phải thấy sư tôn ngươi đều đã chết, không cho ngươi mất mặt, ta đã sớm uýnh ngươi.

Tức thì tức, lúc này Vương Khả không lại phản bác, hiển nhiên giúp Bất Giới hòa thượng giấu đi ngọn nguồn ham mê bất lương, giúp hắn lưu lại một đoạn ấn tượng tốt đẹp ở trong lòng sư tôn đã chết của hắn đi.

- Hừi Vương Khả xoay đầu đi.

- Phật căn bị chặt đứt? Ngươi lại đây!

Đại quang minh Bồ Tát mở miệng nói.

Bất Giới hòa thượng lập tức quỳ tiến lên, đến trước mặt đại quang minh Bồ Tát.

Đại quang minh Bồ Tát nhìn kỹ - Thủ pháp quá độc ác, rốt cuộc là ai2 - Ta không biết, khi đó ta hôn mê!

Bất Giới hòa thượng nhớ lại nói.

Đại quang minh Bồ Tát nhíu mày nhìn Bất Giới hòa thượng, trầm ngâm một lát:

- Là hướng ta tới, ghi hận ta, thấy không thể tìm ta báo thù, trả thù lên người ngươi?

- Đệ tử không biết!

Bất Giới hòa thượng nói.

- Ngươi hiện tại mới vào Võ Thần cảnh, là cấp thấp La Hán?

Nhưng mà ngươi mấy năm nay tu lòng có thành, tích lũy đại lượng phật tính, điều này khiến ta bất ngờ. Tiểu giới giới, ngươi quả nhiên là tu Phật kỳ tài, phật tính tích lũy, nếu tích lũy đây đủ, về sau còn có thể nối lại Phật căn. Không, không cần dùng phật tính nối lại, vi sư dạy ngươi phương pháp trọng sinh niết bàn có thể khiến Phật căn trọng sinh. Năm đó, phương pháp Phật môn năm đó vi sư chưa kịp truyền cho ngươi, hôm nay liền truyền!

Đại quang minh Bồ Tát nói.

Trong lúc nói chuyện, nàng lấy tay chọt giữa mày Bất Giới hòa thượng một chút.

Ong!

Nháy mắt quanh thân Bất Giới hòa thượng kim quang vạn trượng.

Bất Giới hòa thượng lập tức khoanh chân ngồi xuống, trong đầu nhanh chóng dần hiện ra truyền thừa đại quang minh Bồ Tát cho.

Suốt một canh giờ, đại quang minh Bồ Tát mới chậm rãi thu tay lại.

Bất Giới hòa thượng mở mắt, nói:

- Đa tạ sư tôn chỉ điểm!

- Phương pháp ta truyền cho ngươi, ngươi nghiềm ngẫm cho tốt!

Lợi dụng tốt phật tỉnh mấy năm nay tích lũy được, tất nhiên có thể mau chóng đạt đến La Hán cực hạn!

Đại quang minh Bồ Tát trầm giọng nói.

- Vâng!

Bất Giới hòa thượng ứng lời.

- Như vậy, vi sư cũng an tâm!

Đại quang minh Bồ Tát chắp tay trước ngực, quang ảnh chậm rãi lùi về bên trong xá lợi tử.

- Sư tôn, ngươi còn có thể sống lại sao? Đệ tử còn có thể cứu sống ngươi sao?

Bất Giới hòa thượng vội vàng hỏi.

- Chuyện của ta không cần ngươi quản, làm tốt chuyện của chính mình!

Đại quang minh Bồ Tát phát ra thanh âm cuối cùng, tiện đà hoàn toàn biến mất ở bên trong xá lợi tử.

- Vâng!

Bất Giới hòa thượng cung kính vái lạy.

Ma Tôn cũng phiên tay thu hồi xá lợi tử.

- Tốt, cần phải đi rồi!

Ma Tôn trầm giọng nói.

Cách đó không xa, Chu Hồng Y đỡ Nhiếp Thanh Thanh gật đầu.

Ma Tôn nhìn về phía Vương Khả.

- Ma Tôn yên tâm, Bất Giới hòa thượng ở bên cạnh, ta không có việc gì, các ngươi mau đi đi, ta bên này còn có chuyện rất quan trọng, không thể đi cùng các ngươi!

Vương Khả lập tức nói.

Thi quỷ thần đô, U Nguyệt độ kiếp, cũng không biết thế nào, hắn đi không được!

- Chuyện rất quan trọng? Hừi Ma Tôn nhìn chằm chằm Vương Khả hừ lạnh một tiếng.

Vương Khả sắc mặt cứng đờ:

- Ma Tôn, ta nói chính là sự thật!

- ĐI Ma Tôn không để ý tới Vương Khả, đối với Chu Hồng Y nói.

- Hô!