Thi Quỷ quốc sư đối diện lại đen mặt, các ngươi bơ ta à? Các ngươi đều có thể giết ta? Khinh ta là tiểu hài tử ba tuổi, dễ lừa gat sao?
Cách đó không xa, Khương Bính cũng vừa chiến đấu vừa trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Phi, các ngươi chém gió gì thế! Mẹ nó, các ngươi coi Võ Thần cảnh là tiểu kê sao? Muốn giết thì giết? Còn tranh đoạt động thủ?
Khương Bính ngứa mắt khẽ mắng.
Thi Quỷ quốc sư âm trầm nhìn Vương Khả và U Nguyệt công chúa đang tranh giết mình, trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng khó coil - Thi Quỷ quốc sư, ngươi vội cái gì? Đến bây giờ còn chưa động thủ? Ngươi trước mặt chỉ có Tây Môn Tĩnh và Vương Khả, ngươi còn chần chờ cái gì? Động thủ đi!
Nơi xa gầm lên giận dữ.
Giờ phút này không chỉ Khương Bính nhìn Vương Khả chém, các bên chiến đấu cũng phân tâm, liếc về phía đó. Hoàng Soái Phi càng vô cùng chú ý. Ngươi mẹ nó bị điên à? Sao lại bị Vương Khả hù dọa? Ngươi xử lý Vương Khả, bắt lấy U Nguyệt công chúa, hết thảy liền kết thúc.
- Ngươi giỏi rồi, có bản lĩnh ngươi tới!
Thi Quỷ quốc sư không thoải mái nhìn về phía không trung.
- Oanh!
Một tiếng vang lớn, Hoàng Soái Phi và Triệu Võ Vương đột nhiên va chạm, nháy mắt tách ra.
- Hoàng Soái Phi, ngươi!
Triệu Võ Vương cả kinh kêu lên.
Vừa đánh nhau hết sức, Triệu Võ Vương muốn che chở hai bình thủy tinh trong tay, cho nên hơi vướng víu, vừa rồi Hoàng Soái Phi và Thi Quỷ quốc sư nói chuyện, chính mình phân thần, cư nhiên bị Hoàng Soái Phi đoạt đi một cái bình thủy tinh.
- Hừ, ta tới? Ta tới Vương Khả đã sớm chết, quốc sư, ngươi thật đúng là vô năng!
Hoàng Soái Phi trừng mắt nói.
- Ngươi biết cái gì, Vương Khả có Phù Không Thạch Thiên Đạo giám thị, ta tùy tiện ra tay, lỡ đâu hắn cùng ta đồng quy vu tận, ôm Phù Không Thạch Thiên Đạo giám thị nhằm phía ta làm sao bây giờ?
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nói.
- Vô năng!
Hoàng Soái Phi trừng mắt nhìn mắt.
- Ngươi giỏi rồi, ngươi tới!
Thi Quỷ quốc sư quát.
Hoàng Soái Phi không tới, mà là nhìn về phía bình thủy tỉnh trong tay.
- Đây là giải dược phá giải thôi miên? Ta còn chưa gặp qua người có thể phá vỡ thôi miên đâu, Vương Khả, các ngươi cũng giỏi đấy, thế mào tìm được loại đồ vật này?
Hoàng Soái Phi kinh ngạc nhìn về phía bình thủy tỉnh trong tay.
~ Trả lại cho ta! Triệu Võ Vương tiến lên đây đoạt.
- Oanh!
Triệu Võ Vương và Hoàng Soái Phi một chưởng chạm vào nhau, lần thứ hai tách ra.
- Triệu Võ Vương, ngươi trở lên trước, ta hiện tại sẽ đập bình giải dược này!
Hoàng Soái Phi lạnh lùng nói.
Triệu Võ Vương còn chưa nói, Vương Khả nơi xa sắc mặt biến đổi.
- Lão Triệu, đừng xúc động, đừng để hắn đập giải dược! Cẩn thận! Một khi bình thủy tỉnh nát, giải dược bạo tán bùng ra, cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Cái gì?
Triệu Võ Vương sắc mặt biến đổi, người khựng lại. Giải dược phát tán? Triệu Võ Vương tận mắt nhìn thấy Trương Chính Đạo và Khương Bính bị giải dược làm nôn mửa run rẩy, nếu nó tản ra không phải chúng ta đều trúng chiêu ư?
- Chà? Các ngươi cẩn thận như vậy? Xem ra, giải dược này chỉ có hai phân mà thôi? Trùng hợp thế à?
Hoàng Soái Phi kinh ngạc nói.
Hoàng Soái Phi hiểu lầm, sao hắn có thể nghĩ ra Triệu Võ Vương ném chuột sợ vỡ đồ, không phải bởi vì giải được trân quý, mà là ghét bỏ.
- Đừng cử động, trả lại cho ta, Hoàng Soái Phi, ta muốn tốt cho ngươi thôi, trả lại cho ta!
Triệu Võ Vương tức khắc kêu lên.
- Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?
Hoàng Soái Phi trừng mắt né tránh Triệu Võ Vương đánh tới.
- Hừ, ta lại muốn xem xem rốt cuộc giải dược dạng gì có thể cởi bỏ thôi miên, ta không tin trên đời này còn có thứ bị các ngươi dễ dàng có được!
Hoàng Soái Phi cười lạnh nói.
- Bụp!
Hoàng Soái Phi rút ra nút gỗ trên bình thủy tinh.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Triệu Võ Vương cả kinh kêu lên.
- Ta làm gì? Đương nhiên ta muốn thử một chút, rốt cuộc thứ gì lại có thể cởi bỏ thôi miên, hừ!
Hoàng Soái Phi cười lạnh nói.
- Cái, cái gì? Ngươi muốn thử một chút?
Triệu Võ Vương kinh ngạc nói.
Cách đó không xa, Khương Bính cũng mở to hai mắt nhìn về phía Hoàng Soái Phi, ngươi chủ động muốn thử một chút? Dũng khí này thật đúng là trước nay chưa thấy qua!
- Ngươi muốn thử?
Vương Khả cũng sợ ngây người. Đây vẫn là lần đầu tiên có người chủ động muốn thử đục chân nguyên, nhiều năm như vậy mà chỉ có một người.
- Các ngươi có vẻ mặt gì đấy? Là sợta phá giải bí phương của các ngươi sao? Hừ, buồn cười!
Hoàng Soái Phi cười lạnh nói. Rồi cái mũi tiến đến miệng bình, hít một hơi.
- Phù!
Tức khắc, đục chân nguyên nhanh chóng xoay tròn trong bình, bị đánh võ quỹ đạo vận chuyển ban đầu, một bộ phận nháy mắt xông thẳng xoang mũi Hoàng Soái Phi. Hoàng Soái Phi vừa đề phòng Triệu Võ Vương, vừa đắc ý dào dạt đánh giá bình giải dược, đang cao hứng muốn xem người khác ăn mệt.
- Oanh!
Trong óc Hoàng Soái Phi nháy mắt vang lên tiếng sấm lớn, mùi tanh tưổi xưa nay chưa từng có xông thẳng linh hồn, trong nháy mắt Hoàng Soái Phi trợn mắt, run rẩy lên.
- Choang!
Bình thủy tỉnh trong tay nháy mắt rơi xuống đất, vỡ vụn trong nháy mắt, đại bộ phận đục chân nguyên còn lại phát tán, bành trướng vô số sương khói màu vàng.
- Cẩn thận!
Một đám lão Binh tới gần Chiến Thần Điện tức khắc né tránh.
- Hoàng Soái Phi, ngươi, ngươi làm sao vậy? Ngươi trúng độc sao?
Thi Quỷ quốc sư cả kinh kêu lên.
- Ục ục!
Hoàng Soái Phi cả người run rẩy, đồng thời phun bọt mép rống:
- Vương Khả, ngươi gạt ta, ta muốn giết ngươi, ọe! Đi con mẹ ngươi, ta muốn mạng ngươi! Ọe!
Hoàng Soái Phi hút vào xoang mũi cũng không nhiều, cho nên còn có thể giữ tỉnh táo ngắn ngủi. Giờ phút này cả người đều tuyệt vọng run rẩy, xấu hổ và giận dữ tràn ngập toàn thân, còn mất mặt hơn cả vụ hôn Trương Chính Đạo. Tự mình trúng chiêu?
- Triệu Võ Vương mang theo một bình giải dược khác, đi tới chỗ Bất Giới hòa thượng, hắn muốn đánh thức tiền Võ Vương, ngươi mau đi ngăn đón!
Thi Quỷ quốc sư quát.
- Ọe, Vương Khả, ngươi chờ đó cho ta!
Hoàng Soái Phi vừa nôn vừa tuyệt vọng gào thét. Sao có thể ngờ giải dược này thối như vậy được? Ta chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút, ta chính là Võ Thần cảnh mà suýt chút nữa xỉu, mẹ nó, nhất định là Vương Khả cố ý.