Triệu Vũ Vương cau mày nói:
- Không sai, nhờ ngự tỉ trấn áp một quốc gia, đại biểu cho vận mệnh quốc gia, Vương Khả, ta muốn ngự tỉ kia của mẹ để lại!
Ú Nguyệt công chúa lập tức nói.
- Ngự tỉ ở đâu?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ở Thi quỷ thần đô, bên trong hoàng cung!
Triệu Vũ Vương trịnh trọng nói.
- Hoàng cung? Thi quỷ thần đô? Nhiều năm như vậy, không ai lấy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngự tỉ vẫn luôn được mẹ ta để ở bên trong hoàng cung, hoàng cung có đại trận, ai cũng vào không được!
Ủ Nguyệt công chúa nói.
- Hiện tại ngự tỉ thực an toàn?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng! Ai cũng không đụng đến được, nhưng ta có thể. Mẹ đã làm thiết trí, ta có thể tùy ý ra vào đại trận! Chỉ cần ta đến hoàng cung, là có thể lấy được ngự tỉ!
Ủ Nguyệt công chúa nói.
Vương Khả nhíu mày trầm ngâm một hồi, cuối cùng thở dài lắc đầu!
- Chuyện ngự tỉ vẫn là không nên. Chờ sau khi U Nguyệt đăng cơ thành nữ hoàng, có được một quốc gia to lớn, mời đại thiện chiến thần cùng đến Thi quỷ thần đô, đến lúc đó lại tính!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Không được!
Ú Nguyệt nôn nóng nói.
- Tại sao?
Vương Khả nghi hoặc nói.
- Nếu ta không sử dụng ngự tỉ mẹ để lại để tiếp chưởng mà lại dùng ngự tỉ mới thì liền không phải là truyền thừa nữa, mà bị coi như một lần nữa lập quốc. Một khi thành công, vô số công đức do ngự tỉ trấn áp sẽ tan nát hết!
U Nguyệt nói.
- Tan nát hết?
Vương Khả hỏi..
- Đúng, công đức tích lũy hơn trăm năm của Thi QUỷ hoàng triều không thể từ bỏ! Hơn nữa, ngươi không phải cũng là... !
Ú Nguyệt lập tức nói.
Ngươi không phải cũng vội muốn có công đức sao?
Vương Khả nhíu mày, không lấy ngự tỉ kia, dùng cái mới, công đức Thi quỷ hoàng triều tích lũy mấy trăm năm sẽ tan?
Này, này sao lại có thể?
- Vậy chờ một chút đi! Tập trung gom binh, hoãn việc xưng vương! Lấy dân tâm làm gốc, bức chết tứ đại phe phái, chờ chúng ta đại thế gom lại thành một, bọn họ nếu còn không đầu hàng, liền cắt cánh chim của họ, đưa bọn họ cắt thành quang côn tư lệnh, sau đó, chúng ta lại đi Thi quỷ thần đô lấy ngự tỉ đăng cơ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng gật gật đầu.
- Vương Khả, Khương Bính tới, ở bên ngoài có người muốn gặp các ngươi!
Trương Chính Đạo ở bên ngoài đại điện kêu lên.
- Ta ca?
Ú Nguyệt kinh ngạc nói.
- A Bính tới, chẳng lẽ mang đến tin tức gì tốt? Mau, mau mời vào!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Thực mau, Khương Bính được thỉnh vào đại điện.
- Tam ca, sao ngươi tới một mình?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!
Khương Bính nôn nóng nói.
- Xảy ra chuyện gì? A Bính, ngươi không phải nói trở về thương lượng, sau đó mang theo Thiện phái tới ủng hộ U Nguyệt sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Thi Quỷ quốc sư không chịu! Còn cùng Hoàng Soái Phi liên thủ!
Khương Bính nôn nóng nói.
- Nga? Hai tên đó không phục, cũng bình thường thôi, ngươi làm sao mà biết được?
- Ta có một thuộc hạ, là hạ nhân quốc sư phủ, hôm trước nghe được tin tức, bọn họ mưu đồ bí mật, nói, quốc sư phụ tá Hoàng Soái Phi đăng cơ làm hoàng đế, hơn nữa, bọn họ đang hợp lực mở ra đại trận hoàng cung, chuẩn bị trộm đi ngự tỉ, tức khắc đăng cơ, cho gạo nấu thành cơm, lại lấy danh nghĩa nhân hoàng, thảo phạt các ngươi!
Khương Bính nói.
- Cái gì? Bọn họ có thể mở ra hoàng cung đại trận? đó là nữ hoàng tự mình bố trí! Chuyện này không có khả năng!
Triệu Vũ Vương kinh ngạc nói.
- Là thật sự, ta vốn thắc mắc mấy ngày nay sao quốc sư vẫn luôn có lệ ta, thì ra hắn đã có tư tâm, đáng chết! Tối qua ta thấy được hai người bọn họ, thật sự lặng lẽ tiến vào hoàng cung đệ nhất trọng đại trận!
Khương Bính nói.
- Sau đó đâu?
Vương Khả hỏi.
- Lúc ấy đều là Hoàng Soái Phi, quốc sư thủ hạ, ta không dám lộn xôn, hôm nay ta thừa dịp bọn họ cảnh giới lơi lỏng mới ra nói cho các ngươi.
Khương Bính nói.
- Sao thế được, đại trận của nữ hoàng sao họ có thể phá?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Đúng vậy, nhiều năm như vậy đều lấy không được ngự tỉ, lúc này mới mấy ngày lại có thể lấy được? A Bính, ngươi không có gạt chúng ta?
Vương Khả híp mắt nói.
- Vương Khả, ngươi lại kêu ta A Bính, tin ta liền liều mạng với ngươi không ?
Khương Bính trừng mắt nói.
Vương Khả sửng sốt.
- Được, ta không kêu ngươi A Bính, nhưng ta muốn kiểm tra xem thử ngươi có bị Hoàng Soái Phi thôi miên hay không!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Thôi miên?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Hoàng Soái Phi cũng không phải thứ tốt lành, là phần tử nguy hiểm, nhỡ ngươi bị hắn thôi miên, lừa gạt chúng ta mắc mưu làm sao bây giờ? Không được, ta phải kiểm tra ngươi một chút.
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi không tin ta?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Kiểm tra một chút, không tốn sức!
Vương Khả an ủi nói.
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, vẻ mặt tức giận:
- Ngươi muốn kiểm tra như thế nào!
- Lão Triệu, ngươi giúp ta đè lại Khương Bính, một lát thôi!
Vương Khả nhìn về phía Triệu Vũ Vương.
Sắc mặt Triệu Vũ Vương cứng đờ, dường như đoán được Vương Khả muốn làm thế nào.
- Lão Triệu, ngươi bày ra biểu tình gì đó? Tam Thái Tử là anh em vợ ta, ta còn có thể hại hắn? Mộ Dung lão cẩu bọn họ đều là người của Chiến Thần Điện, tự nhiên không tiện ra tay, chỉ có thể phiền ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừi Triệu Vũ Vương hừ lạnh một tiếng.
Quay đầu, Triệu Vũ Vương nhìn về phía Khương Bính:
- Tam Thái Tử, đắc tội! Nhưng mà, ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi, Vương Khả cũng sẽ không hại ngươi!
- Ta có ý tốt đến báo tin cho các ngươi, các ngươi còn không tin ta? Vương Khả, đợi lát nữa kiểm tra cũng không được gì, xem ta có buông tha ngươi không!
Khương Bính trừng mắt nói.
Khương Bính xem như đồng ý, nhưng hắn còn không có ý thức được sự đáng sợ của lần kiểm tra này.
Phanh!
Triệu Vũ Vương giữ chặt Khương Bính từ phía sau.
- Triệu Vũ Vương, kiểm tra một chút mà thôi, cần ôm chặt thế sao?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Một hồi ngươi sẽ biết!
Triệu Võ Vương thần sắc cổ quái nói.
Vương Khả tiến tới, lòng bàn tay có một cái nguyên cầu trọc chân, đột nhiên nhét vào trong miệng Khương Bính.