Một đám người mặt cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi nói ai sắc phôi? Hoàng Soái Phi kia? Hắn nhìn rất tốt mà! Là tình cảm ngươi không minh bạch thì có.
- Ý gì đấy? Ta nói sai à? Hắn biết U Nguyệt là vị hôn thê của ta, lại còn muốn tìm U Nguyệt tâm sự riêng? Đó không phải sắc phôi thì là cái gì? Ố quê ta loại này phải bị tròng lồng heo!
Vương Khả trừng mắt nói.
Một bên Trương Thần Hư xụ mặt:
- Lúc trước tỷ của ta cũng là vị hôn thê của người ta, không phải ngươi cũng... !
Nháy mắt, đại điện yên tĩnh.
Vương Khả trừng cậu em vợ, ngươi muốn gây rắc rối cho ta hay gì? Không thấy U Nguyệt ở chỗ này sao? Ngươi còn nhắc tới Trương Lý nhi? Hơn nữa căn bản Trương Lý nhi không phải vị hôn thê của Hoàng Soái Phi có được không vậy, từ trước giờ nàng chưa từng thừa nhận, chỉ có mình hắn tình nguyện. Ta và U Nguyệt thì đều vui vẻ, căn bản không hề giống nhau! Mấu chốt, ngươi bảo tự biện như thế nào? Mẹ nó, U Nguyệt còn ở bên cạnh, ta tự biện không phải càng bôi càng đen hay sao?
- Được rồi Trương Thần Hư, ngươi đừng thêm phiền, lần này chúng ta gặp rắc rối còn đang suy nghĩ đối sách, ngươi có ý tưởng gì thì hãy phát biểu!
Trương Chính Đạo hỗ trợ hoà giải nói.
- HừI Trương Thần Hư trừng Vương Khả hừ lạnh.
Vương Khả sắc mặt cứng đờ, ta còn chưa hừ ngươi thì thôi, ngươi còn không biết xấu hổ hừ ta à?
- Vậy tối nay thì bên Hoàng Soái Phi định thế nào? Ngươi đáp ứng hắn rồi đấy!
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
Vương Khả nhíu mày trầm tư một chút:
- Hoàng Soái Phi muốn đàm phán riêng với ngươi, không cho ta tham dự cùng chắc chắn có mục đích gì đó, cần phải đưa hắn vào tròng!
- Ngươi không cho U Nguyệt công chúa và hắn tâm sự riêng thì vào tròng kiểu gì? Tìm người giả mạo U Nguyệt công chúa à?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
Vương Khả sửng sốt, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Làm gì? Ngươi nhìn ta làm gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi nói đúng, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Chúng ta hoàn toàn có thể tìm người giả mạo U Nguyệt gặp mặt hắn mà!
Vương Khả ánh mắt sáng lên.
- Tìm người giả mạo U Nguyệt công chúa? Ngươi vui đùa cái gì vậy, hắn chính là Võ Thần cảnh, ngươi nghĩ hắn mù à? Ai có thể giả mạo U Nguyệt công chúa hả? Đi đâu để tìm người đây?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Ngươi, còn không phải là có sẵn rồi sao?
Vương Khả cười nói.
- Hả? Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi bảo ta giả mạo U Nguyệt công chúa? Mẹ nó, vậy mắt của Hoàng Soái Phi phải mù tới trình độ nào mới có thể nhìn ta thành U Nguyệt công chúa hả?
Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc nói.
- Có thể, ta tin tưởng ngươi!
Vương Khả tức khắc tự tin nói.
Giờ khắc này, đừng nói Trương Chính Đạo không tin, tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn Vương Khả như kẻ ngốc, mẹ nó ngươi tìm ai giả mạo U Nguyệt công chúa không tốt đòi đi tìm Trương Chính Đạo? Ngươi ít nhất cũng tìm một nữ tử có bóng dáng giống chút chứ, tên mập thế kia ngươi cho rằng Hoàng Soái Phi mù thật đó hả?
- Đừng bảo ngươi bắt ta dùng 72 phép biến hình đó nhé? Ta chỉ biết cầm thú biến, chỉ biết biến thành động vật, vô dụng thôi không biến được đâu!
Trương Chính Đạo lập tức lắc lắc đầu.
- Không cần ngươi biến, ngươi giữ nguyên hiện trạng là được!
Vương Khả nói.
Tập thể trầm mặc một chút, nhìn nhìn Trương Chính Đạo, lại nhìn nhìn U Nguyệt công chúa, mẹ nó, làm kiểu quái gì mới có thể khiến Hoàng Soái Phi tin tưởng Trương Chính Đạo không phải giả mạo?
- A nha, hắn nói gặp riêng U Nguyệt, chỉ không cho ta ở bên cạnh, đến lúc đó Mộ Dung lão cẩu, Trương Thần Hư, các ngươi đi cùng là được!
Vương Khả nói.
- Chúng ta? Chúng ta cũng không có bản lĩnh bắt người khác tin tưởng Trương Chính Đạo là U Nguyệt công chúa đâu!
Mộ Dung lão cẩu vẻ mặt khó nói nên lời. Này mẹ nó coi chúng ta là thần sao?
- Đừng nóng vội, nghe ta nói đã, đầu tiên tạo ra một âm chướng trận ngăn Hoàng Soái Phi điều tra thần thức, tiếp theo Trương Thần Hư, ngươi dùng lĩnh vực thiên sư bao lại bốn phía, mà bạch chỉ phiến, hắc chỉ phiến của các ngươi sẽ tạo ra sương khói à? Đến lúc đó tạo thêm sương khói che đậy tầm mắt, duỗi tay không thấy năm ngón tay, mông lung sương khói lượn lở! Chưa từng nghe tỳ bà che nửa mặt hoa hả? Chỉ cần hắn không nhìn thấy mặt là được, sau đó thủ hạ của ta sẽ tìm một người có thanh âm giống U Nguyệt! Đến lúc đó Trương Chính Đạo phụ trách diễn kịch, thanh ưu phụ trách nghe lời ngươi nói để mở miệng nói chuyện, Mộ Dung lão cẩu các ngươi không cho Hoàng Soái Phi tới gần là xong!
Vương Khả nói.
Một đám người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Đùa à? Vương Khả, như vậy là được? Ngươi đùa cái gì vậy?
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt nói.
- Nói thì đễ, điều đó là không thể nào!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
Chỉ có Trương Chính Đạo khẽ nhíu mày:
- Giống như có thể!
- Hở?
Một đám người trừng mắt nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Dù sao chỉ cần không cho Hoàng Soái Phi tới gần là được, lừa người chỉ cần bốc phét thôi! Trước kia ta đã từng thấy Vương Khả làm vậy vài lần rồi!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
- Cái gì? Trước kia Vương Khả ngươi lừa gạt người như vậy à?
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt nói.
- Cái gì lừa gạt người? Ta cũng ở tình thế bắt buộc thôi, đừng nghe Trương Chính Đạo nói hươu nói vượn, trước kia hắn thấy ta thao tác rồi, cứ làm theo là được!
Vương Khả nói.
- Nhưng ta vẫn chột dạ, trước kia đều là ngươi lừa, lần này ta làm ư? Ta sợ ta bị lộ ý! Một khi lộ tẩy, ta sẽ bị đánh chết!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Yên tâm, ngươi đã được ta chân truyền, có thể xuất sư!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Chính Đạo giật giật, xuất sư? Xuất sư cái rắm, mẹ nó, ta đang dùng cả sinh mệnh để mạo hiểm đó!
- Vậy những người khác thì sao?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Lão Triệu! Bên Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương phải dựa vào ngươi rồi! Phía ta cũng dùng giọng điệu của nữ hoàng viết hai lá thư, ngươi mang cho bọn họ, sau đó khuyên nhủ bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, ủng hộ U Nguyệt!
Vương Khả nói.
Triệu Võ Vương cơ mặt giật giật:
- Ngươi nói dễ thế, ta thuyết phục bọn họ bằng cách nào?
- Lúc trước ngươi bị ta thuyết phục thế nào thì bây giờ ngươi đi thuyết phục bọn họ như thế ấy.