- Cho nên nguyện ý phụ tá đại bá, mau chóng kết thúc chiến tranh trong Thi Quỷ Hoàng Triều, mau chóng yên ổn Thi Quỷ Hoàng Triều, bá tánh an cư lạc nghiệp! Nếu đại bá muốn tranh đoạt ngôi hoàng đế, U Nguyệt công chúa có thể toàn lực trợ giúp ngươi! Thậm chí Vương huynh cũng sẽ hết sức hỗ trợ ngươi, chỉ mong đại bá không cần ở lại biên cương tránh né, nhân dân Thi Quỷ Hoàng Triều cần ngươi!
Triệu Tứ trầm giọng nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại điện thở dồn dập hơn.
- Đại soái, đây là cơ hội trời cho!
- Đại soái, ngôi hoàng đế không phải ngươi thì không thể là ai khác!
- Đại soái, U Nguyệt công chúa nói không sai, ngươi có thể đi tranh ngôi hoàng đế, ngươi cũng là tướng quân đứng đầu mài!
- Đại soái!
Một đám người không ngừng khuyên Triệu Vũ Vương.
Nhưng giờ phút này dường như cảm xúc của Triệu Vũ Vương cực kỳ kích động và áy náy.
- Đi ra ngoài, tất cả các ngươi, đi ra ngoài, ra ngoài hết đi!
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Đại soái... !
- Đi ra ngoài!
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám người mang theo sự khó hiểu, toàn bộ chậm rãi rời khỏi đại điện.
Ổ bên ngoài doanh trại chiến tướng Thi Quỷ, có một Tiểu Tiên trấn.
Trương Chính Đạo lôi kéo Trương Thần Hư đi khắp nơi.
- Trương Chính Đạo, ngươi lôi kéo ta tới đây làm cái gì? Khắp nơi trong Tiểu Tiên trấn này đều là nơi cho quân doanh hái đồ, ngươi đang muốn mua cái gì sao? Thập Vạn Đại Sơn của ta còn có việc, ta trở về trước đây.
Trương Thần Hư không nhịn được mà nói.
- Trương Thần Hư, ngươi đừng nóng vội như vậy, Ngươi nói cho ta biết, ngươi ở Thiên Sư điện của Diêm La Hoàng Triều, cha của ngươi có dạy cho ngươi Diêm La kình hay không?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Đạo môn Diêm La kình? Nói nhảm, từ nhỏ ta đã bắt đầu học rồi, ngươi hỏi về cái này để làm gì? ôi đã học từ khi còn nhỏ, bạn hồi điều này để làm gì? Chỉ là một loại kình đạo không chế chỉ pháp, cũng không phải là loại công pháp lợi hại gì.
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Vậy thì tốt, Diêm La kình là kình pháp đặc trưng của Thiên Sư điện, ngươi sẽ được!
Trương Chính Đạo gật đầu.
- Ý ngươi là sao? Còn nữa, Vương Khả kia cũng vậy, muốn để cho ta ở lại chỗ này để bị ức hiếp sao? Mẹ kiếp, mỗi ngày đều cùng U Nguyệt công chúa dính như keo như sơn, hắn có đem người tỷ tỷ của ta để ở trong lòng hay không? Ta đã tức giận như vậy rồi mà vẫn không để cho ta đi. Muốn làm cái gì vậy? Đại gia ta không muốn hầu hạ đâu.
Trương Thần Hư trừng mắt lên nói.
- Ta đã sớm nói cho các ngươi biết rồi mà. Vương Khả là một người tốt, các ngươi cũng không phải không biết. Hơn nữa, cha ngươi lại không cho Vương Khả ở cùng với tỷ tỷ của ngươi rồi lại còn nói Trương gia và Vương gia sẽ không kết thân, ngươi quên rồi sao? Ngươi ở đây tức giận làm cái gì chứ?
Trương Chính Đạo cũng trừng mắt lên mà nói.
- Ta, ta, ta chính là muốn thay tỷ tỷ của ta... !
Trương Thần Hư lập tức buồn bực đến mức không nói được lời nào.
- Hơn nữa, tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là không biết chuyện Vương Khả và U Nguyệt, mà nàng cũng không nói gì, ngươi kích động cái gì chứ?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Lúc trước còn cho rằng Vương Khả và U Nguyệt công chúa sẽ bị tách ra. Ai mà biết được bọn họ lại ở bên nhau chứ?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Nhưng, đôi uyên ương Vương Khả và tỷ tỷ của ngươi đã bị cha ngươi đánh gãy rồi.
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Trương Chính Đạo, rốt cuộc ngươi ở bên nào? Không ngươi cũng họ Trương sao?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
~ Ta là nhân viên của công ty Thần Vương, ta cũng là bị ép buộc thôi.
Trương Chính Đạo động viên nói.
Sắc mặt của Trương Thần Hư chợt tối đen lại. Sao ta lại không thấy ngươi đang bị ép buộc vậy?
- Được rồi, được rồi, việc nào ra việc đấy. Sau này, nếu cha của người cho phép tỷ tỷ của ngươi và Vương Khả ở cùng nhau, vậy thì ta sẽ giúp các người chia rẽ Vương Khả và U Nguyệt công chúa.
Trương Chính Đạo lại tiếp tục động viên.
Trương Thần Hư =.
Mẹ nó, đợi đến lúc đó, gạo sống đã được nấu chín thành cơm từ lâu. Con chia rẽ cái rắm!
- Hiện tại, ngươi cũng là quản lý hậu cần của công ty Thần Vương, đợi chút nữa là sẽ có việc cho ngươi làm đó. Vương Khả an bài, lần này tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Trương Chính Đạo giải thích.
"Làm cái gì? Mẹ nó, lừa gạt tên Triệu Vũ Vương kia sao? Nếu như thật sự có thể lừa được Triệu Vũ Vương thì năm đó cũng sẽ không phải chứng kiến cảnh U Nguyệt công chúa bị lưu vong rồi.
Hơn nữa, chúng ta có thể làm gì chứ?
Trương Thần Hư tỏ ra không hiểu.
- Vương Khả đã lên kế hoạch xong rồi, chỉ còn chờ ngươi hành động trước mặt Triệu Vũ Vương thôi.
Trương Chính Đạo nói.
Khuôn mặt của Trương Thần Hư chợt co giật một lúc.
~ Ta chỉ ở Nguyên Thần cảnh mà lại có thể hành động ở trước mặt Triệu Vũ Vương ở Võ Thần cảnh sao? Ngươi có nhầm không vậy?
- Không sai, đến lúc đó, ngươi cứ che mặt rồi dùng một đòn giết chết là được.
Trương Chính Đạo nói với giọng điệu trịnh trọng.
Sắc mặt của Trương Thần Hư tối đen lại.
- Mẹ nó, còn muốn ta che mặt, ta mới là kẻ bị một đòn giết chết chứ? Các ngươi muốn lừa ta à?
Trong đại điện đại doanh của Triệu Vũ Vương.
Triệu Vũ Vương đuổi tất cả các thuộc hạ đi mà một mình ngồi trên ghế và trầm mặc một lúc lâu. Trong đầu ông ta hình như đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ.
- Tiểu Triệu, Tiểu Tiền, Tiểu Tôn, sau này các ngươi đi theo ta đi.
Chúng ta sẽ để người dân sống trên mảnh đất này có một cuộc sống đàng hoàng. Nếu bọn họ phải trôi dạt khắp nơi, bọn họ bị trận chiến của ma bắt nạt, chúng ta sẽ bảo vệ họ.
- Tiểu Triệu, nếu như ta là ma thì phải làm sao bây giờ? Ha ha ha, yên tâm đi, ta sẽ không ăn của ngươi đâu. Ta không ăn ai, ta cũng không uống máu. Ta và những người khác không giống nhau. Ta đã đánh cược với gia đình mình và đi ra ngoài để lập quốc.
- Công pháp này của ngươi không đúng, để ta dạy ngươi.
- Muốn đột phá thì phải cần tinh hoa thủy của Thi Quỷ sao?
Trong quốc khố có, ngươi tự đi lấy đi. Tránh hiểm nghi sao? Nếu ngay cả ngươi cũng không tin, ta còn có thể tín nhiệm ai nữa đây?