Bất Diệt Thần Vương

Chương 1575: Vương Xuy mắng chửi người




Cùng nhìn về phía người đàn ông đứng đối diện án thư, người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Thập Vạn Đại Sơn ra tới Vương Xuy chỉ nhất, Triệu Tứ!

- Triệu Tứ, ngươi đã gặp qua Vương Khả rồi?

Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.

- Vâng, đại bá, hôm nay không những ta gặp được Vương Khả mà còn gặp được U Nguyệt công chúa, một hàng tù nhân chính đạo ở bên trong được cứu trở về mang ơn đội nghĩa với Vương huynh, Vương huynh vẫn là Vương huynh năm đó, một lòng vì chính nghĩa, cũng không màng sống chết của mình, đúng là hình mẫu chính đạo của chúng ta!

Triệu Tứ cảm thán.

Đám người Triệu Vũ Vương hơi sửng sốt, sao ngươi lại bắt đầu cho Vương Khả một vai diễn phụ vậy?

- Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, không cần thêm thắt chuyện khác vào!

Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.

- Vâng, ta cũng là phát ra từ nội tâm, đại bá, lời ta nói đều rất thật lòng!

Triệu Tứ nói.

- Ngươi biết Vương bao nhiêu cũng đừng ảnh hưởng phán đoán của ta!

Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn.

- Ách, đại bá, chắc là ngươi không biết chuyện Vương Khả làm rồi, Thập Vạn Đại Sơn, bởi vì Vương Khả cứu về hàng vạn tù nhân chính đạo, vừa rồi ta nghe Vương huynh nói, hắn đi Thần Vương công ty chạy đến thiện thần, năm trăm tù nhân chính đạo đã được cứu về từ ác thần, kế tiếp sẽ còn lục tục có người được cứu trở về, thiên hạ có ai làm được như vậy không? Đại bá, ta biết các ngươi vẫn còn đề phòng bọn Vương huynh, nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem nhiều năm như vậy rồi có bao nhiêu người chân chính thật lòng theo chính đạo?

Triệu Tứ lập tức không phục nói.

- Ngươi nói cái gì đấy? Vương Khả là một người có lòng theo chính đạo?

Triệu Vũ Vương trừng mắt nói.

- Đại bá, ngươi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, thật ra các ngươi đều là những người giữ gìn chính đạo một cách bị động, các ngươi bị tà ma xâm lấn mới đi phòng ngự tà ma, ta biết đại bá ngươi một lòng vì bảo vệ quốc gia, nhưng những người khác thì sao? Khoảng thời gian này ở cơ sở quân doanh, cái ta nhìn thấy chính là rất nhiều tướng sĩ đến phục vụ, căn bản không phải vì giữ gìn chính đạo, mà là để rèn luyện bản thân, bọn họ là vì công đức trừ ma mà đến, bọn họ là vì ham muốn của bản thân mà đến! Ta nói không sai chứ? Những người này ta không phê phán, nhưng tình cảm của bọn họ có thể so với Vương huynh không?

Lý tưởng vĩ đại của Vương huynh bọn họ có thể quở trách được sao? Lúc trước ta còn nghe được mấy thân vệ của ngươi bên này quở trách Vương huynh, các ngươi so được với Vương huynh sao?

Triệu Tứ nhìn mấy tướng quân xung quanh.

Khuôn mặt mấy tướng quân hơi run rẩy, ngươi nói chuyện thì cứ nói, công kích chúng ta làm gì? Nếu không phải nể ngươi là cháu trai đại soái chúng ta đã xử chết ngươi rồi.

- Triệu Tứ, đừng nói hươu nói vượn!

Triệu Vũ Vương trừng mắt nói.

- Ta không có nói hươu nói vượn, chính tai ta nghe được, không chỉ có ta, đại bá ngươi cũng nghe thấy rồi mà? Bọn họ nói lần này Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa đóng quân tại đây là có dụng tâm hiểm ác! Ta nhổ vào! Các ngươi dựa vào cái gì mà nói Vương huynh? Một đám người của Vương huynh không màng mạng sống đi đến Tuyết Ma Sơn cứu tù nhân chính đạo, các ngươi dám không? Nếu các ngươi đi cứu người thì các ngươi mắng ai cũng được. Nhưng mà các ngươi vì kiếm điểm công đức cho mình mà đi chửi bới mât anh hùng chính đao.ta cảm thấv - Triệu Tứ! Chớ làm càn!

Triệu Vũ Vương trừng mắt nói.

Triệu Tứ thở sâu, ép lửa giận trong lòng xuống:

- Đại bá, vừa rồi ta hơi kích động, không nên nói chư vị tướng quân như vậy, nhưng tâm thái ta sẽ không thay đổi, nhiều năm như vậy, không ít chính đạo đã bị tà ma bắt đi, các ngươi biết bọn họ sinh sống trong tay bọn tà ma như thế nào không?

- Các ngươi không trải qua nhưng ta đã trải qua rồi! Bị rút máu, rút hết máu trong người! Máu hồi lại rút, máu hồi lại rút, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không có điểm cuối, không, chỉ có một điểm cuối, chính là dầu hết đèn tắt mà chết, hoặc là không nghe lời bị tra tấn đến chết! Các ngươi không trải qua những thứ đó. Các ngươi biết có bao nhiêu người bây giờ phải chịu đựng loại thống khổ này không? Giờ này khắc này có hàng vạn người, bọn họ kêu rên, bọn họ quy lạy, bọn họ tuyệt vọng! Không ai nghĩ cho bọn họ, không một ai!

- Thiên hạ này vất vả lắm mới có được một Vương huynh, Vương huynh không màng mạng sống đi cứu người, ngụy trang thành tà ma làm nội ứng! Các ngươi biết có bao nhiêu khó khăn không?

Các ngươi có biết Vương huynh trở thành Hồng Liên Thánh Sứ rất khó khăn không! Các ngươi cũng đi làm đi! Các ngươi biết sau lưng Vương huynh phải trả giá bao nhiêu không? Khó mà tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng!

- Năm đó ta ở Thần Long Đảo đã gặp Vương huynh vì làm nội ứng mà trở thành Thần Long đà chủ, vài lần đến hồ rắn độc, bị muôn vàn rắn độc cắn, bị Xà Vương đuổi giết, bị lửa lớn đốt cháy, bị quần ma vây sát, các ngươi chỉ thấy bên ngoài của Vương huynh, hoàn toàn nhìn không thấy nỗ lực hắn phải trả giá! Hắn là một người cao thượng, hắn là một người vĩ đại, hắn là một con người thuần túy! Ta vì có thể kết giao với Vương huynh mà kiêu ngạo!

Nhưng một người cao thượng, vĩ đại và thuần túy như vậy, các ngươi lại nói xấu sau lưng hắn, ta phi! Không biết xấu hổi Triệu Tứ mắng xong, trên mặt đám tướng quân là một vẻ âm tình bất định, không biết phản bác như thế nào. Mẹ ơi, rốt cuộc ngươi ở bên nào vậy?

- Vương huynh vẫn luôn nho nhã dễ gần, vẫn luôn yên lặng chịu đựng thống khổ, chỉ cần có cơ hội cứu chính đạo cũng không buông tha, lần này tam vạn tứ thiên tù nhân chính đạo được cứu về, các ngươi nhìn thấy bọn họ gặp lại người thân vui đến khóc không? Tam vạn tứ thiên tù nhân chính đạo, tam vạn tứ thiên gia đình, các ngươi không nhìn thấy sao? Đúng rồi, các ngươi không nhìn thấy, bởi vì nơi này không có mặt các ngươi, lúc có mặt các ngươi sẽ không phải lạnh nhạt như vậy!

Triệu Tứ tức giận nói.

Một đám tướng quân giờ phút này không dám mở miệng.