- Thanh nhi! Ngươi không có việc gì, quá tốt rồi!
Mộ Dung Lão Cấu vui mừng nói.
- Hồng Y sắp không chịu được nữa, nhanh, nhanh, nhất phẩm bạch liên, nhanh!
Nhiếp Thanh Thanh hoảng sợ kêu.
Nhìn lại, thấy toàn thân Chu Hồng Y đang bị hỏa diễm thiêu đốt, một cái hỏa diễm đồ đằng hình rồng đang nhanh chóng đốt cháy bên ngoài làn da của hắn, dường như muốn thiêu hủy Chu Hồng Y.
Da thịt của Chu Hồng Y nhanh chóng khô quắt, giống như là hỏa diễm thiêu rụi da thịt của Chu Hồng Y. Nhìn qua giống như một bộ xương hình người, đang hôn mê.
- Nhất phẩm bạch liên!
Vương Khả nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
Mộ Dung Lão Cầu lập tức lấy ra một cái hộp ngọc, lập tức đem nhất phẩm bạch liên đổ ra, rơi lên trên người Chu Hồng Y.
Chỉ thấy nhất phẩm bạch liên phát ra hàn khí, trong nháy mắt đóng băng Chu Hồng Y lại, nhưng, hỏa diễm bên trong cơ thể Chu Hồng Y cũng đang giằng co, rất nhanh làm cho băng tan ra.
- Không được, Hồng Y không có cách nào hấp thu hàn khí vào bên trong, không có cách nào áp chế hỏa diễm trong cơ thể, cứ bị băng hỏa trùng kích thế này, sẽ chỉ làm da thịt thân thể bị phá hủy nhanh hơn, làm sao bây giờ?
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng nói.
- Bất Giới hòa thượng, tu vi ngươi cao nhất, ngươi xem một chút, chúng ta nên làm cái gì?
Vương Khả nhìn về phía Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói:
- Nhất phẩm bạch liên là đồ vật của Bạch Liên Thánh Sứ, tự nhiên không phải tự hấp thu hàn khí vào bên trong như vậy, cần giúp hắn hóa giải.
- Làm như thế nào, ngươi nói, ta tới hóa giải!
Nhiếp Thanh Thanh vội vàng nói.
- Ngươi hóa giải cái rắm, ngươi tránh ra. Bất Giới hòa thượng, ngươi tự mình động thủ, nhanh lên, nếu lão Chu đi đời nhà ma, ta sẽ tìm ngươi tính sổ sách!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Nhiếp Thanh Thanh cũng đột nhiên kịp phản ứng, lập tức nhường vị trí cho Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng cũng không nói nhảm, lập tức đi tới gần.
Một tay nâng Chu Hồng Y, một tay đập vào nhất phẩm bạch liên phía trên, đem cả hai dính vào cùng nhau, lập tức, một luồng kim quang phật pháp bao phủ, giống như đang giúp hắn luyện hóa để hấp thu.
- Tốt rồi, người đã đến đông đủ, chúng ta đi mau! Rời khỏi nơi này trước, Bất Giới hòa thượng, ngươi lên phi thuyền, chậm rãi chữa thương giúp lão Chu.
Vương Khả nói ra.
Vừa nói, Vương Khả lấy chiếc phi thuyền của bản thân ra.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu đột nhiên chủ động thao túng phi thuyền, một đoàn người lên phi thuyền, phi thuyền nhanh chóng chạy thục mạng về phía bắc.
Trên phi thuyền, tất cả mọi người nhìn lại Tuyết Ma Sơn ở nơi xa, giờ phút này, mười chín con lôi long bay thẳng xuống, bão tuyết ở Tuyết Ma Sơn càng lớn hơn, mơ hồ nghe thấy tiếng hét bi phẫn của Bạch Liên Thánh Sứ từ bên trong truyền đến.
- Vương Khả, chờ ta nghỉ ngơi dưỡng sức, ta muốn mạng của ngươi!
Trong mơ hồ tiếng mắng chửi từ chỗ Tuyết Ma Sơn truyền đến.
Đoàn người bỗng nhiên cùng nhau lộ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
- Nhìn ta làm gì? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Ta vô tội!
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía đám người.
Đám người: "... !"
Người ta đường đường là Bạch Liên Thánh Sứ, bị ngươi hãm hại thành dạng gì, ngươi còn vô tội? Ngươi nghĩ chúng ta là trong suốt sao? Chúng ta đều bị mù hay sao? Vừa rồi không trông thấy cái gì cả?
Nơi tiếp giáp giữa Thi Quỷ Hoàng Triều và Bạch Liên Hoàng Triều là bên bờ một vùng biển rộng.
Bờ biển trôi nổi hàng loạt xác chết. Một đám tướng sĩ tay cầm đao kiếm đang đâm chém, thỉnh thoảng khi bổ một đao xuống, có một vầng kim quang từ xác chết vụt về phía tướng sĩ. Lập tức khiến xung quanh hâm mộ.
- Triệu Tứ, công đức tru ma cần phải nộp lên phân nửa, đừng nuốt hết!
Cách đó không xa, một người tướng sĩ hô lên.
- Biết rồi! Đợt chiến đấu với tà ma xâm lấn lần này đúng là thảm quá!
- Thảm cái gì? Như này đã là gì đâu, ngươi đã thấy cảnh tượng ở Thập Vạn Đại Sơn chưa? Đấy chính là đại quân giao chiến, chỉ có thể xem là tiên phong giao thủ mà thôi, Triệu Vũ Vương tới biên cương, đám tà ma kia thấy đại kỳ của Triệu Vũ Vương đều sợ hãi lập tức rút lui, nếu không thì thu hoạch có thể cực lớn!
- Thập Vạn Đại Sơn cái gì? Ta cũng trải qua chính ma đại chiến ở Thập Vạn Đại Sơn, lúc đấy ma giáo cùng tấn công, ta với mọi người bên chính đạo đồng thời ngăn địch ở Thiên Lang Tông!
Cũng phải đại chiến hơn vạn người đấy!
Tướng sĩ Triệu Tứ lúc trước đáp.
- Ngươi lại khoác lác à, Thập Vạn Đại Sơn có thể có... !
Một người tướng sĩ cười nói.
Nhưng vừa mới cười đáp một nửa đã bị một tiếng hô cắt đứt.
- Toàn quân đề phòng!
Một tiếng gào to vang lên.
Râm râầm!
Tức khắc, các tướng sĩ đang đâm chém trên bờ biển dồn dập tập hợp lại, toàn quân sẵn sàng chiến đấu.
- Bắn cung!
Một tướng quân quát lớn.
Sau đó có vô số mũi tên bắn vút lên trời bay thẳng đến một chiếc phi thuyền trên mây.
Âm!
Có một tiếng động cực lớn, rồi thấy có bốn nam tử bay ra từ trên chiếc phi thuyền, ầm ầm xuất thủ, chặn lại những mũi tên đang bắn đến.
- Vương Khả, sao ngươi cứ một hai phải đi đến đây làm gì? Nơi biên cảnh này, hai phe giao chiến, quân đội đóng quân rất nhiều, ở Bạch Liên Hoàng Triều bên kia thì bị mũi tên truy sát, đến chỗ này lại gặp phải mưa tên của Thi Quỷ Hoàng Triều bắn lầm! Ôi mẹ nó chứ, ngươi không thể đi đường biển, trở lại biên quan của Đại Thiện Hoàng Triều à?
Một tiếng quát mắng truyền đến từ chỗ bốn người chặn lại mũi tên của chiến tướng.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Ta đến đây tự có mục đích của ta! Mà hơn nữa không phải ngươi bảo danh tiếng ngươi rộng lắm, đi đến đâu cũng có người biết à? Sao chúng ta lại bị tấn công thế?
Từ phi thuyền truyền ra tiếng mắng mỏ của Vương Khả.
- Lúc trước chúng ta bay cao như vậy, ai thấy được chúng ta?
Xem ta đây!
Mộ Dung Lão Cầu hô to một tiếng.
Trong nháy mắt Mộ Dung Lão Cầu bay xuống dưới một đoạn.
- Là ta, tướng quân các ngươi là ai?
Mộ Dung Lão Cầu hô to lên với tướng sĩ phía dưới.
- Đại Thiện Hoàng Triều, Chiến Thần Điện chiến tướng? Ngươi là Mộ Dung tướng quân?
Có tướng sĩ kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, mấy năm trước, Thi Quỷ Hoàng Triều khuyết thiếu tướng lĩnh nên đến Chiến Thần Điện mượn tướng, một nhóm lão tướng chúng ta, thế nhưng sang tận đây để dẫn binh, các ngươi nhận ra ta thì tốt!