- Không tốt, cái thủ sơn đại trận của Tuyết Ma Sơn này, phòng bên trong không phòng bên ngoài, thiên phạt bên ngoài có thể đi vào, nhưng các ngươi không ra được!
Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.
- Oanh!
Một tiếng va chạm kèm theo nổ mạnh kinh thiên động địa, va chạm cực lớn khiến cho Tuyết Ma Sơn hải đảo cũng rung chuyển kịch liệt, lập tức thấy, thủ sơn đại trận của Tuyết Ma Sơn bỗng nhiên xuất hiện một số vết nứt.
- Tuyết Ma Sơn hải đảo bị thương, trận cơ của đại trận cũng bị phá hủy một ít, nhanh, từ khe hở này ra ngoài, dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng ta, rời khỏi nơi này trước!
Vương Khả quát.
- Oanh!
Thời điểm nổ mạnh, căn bản không nghe được tiếng Vương Khả la lên, nhưng mọi người cũng không phải người ngu, lúc này đều biết phải chạy trốn.
Thời điểm Vương Khả chạy ra khỏi đại trận, nhìn thấy bốn phía ba tòa hải đảo có quân đội đánh tới.
Vương Khả ôm U Nguyệt công chúa trong nháy mắt lao tới biển rộng.
- Bảnh!
Không chỉ Vương Khả, mấy người Mộ Dung Lão Cẩu, Chu Hồng Y, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo, Tây Môn Tĩnh cũng lao vào biển rộng.
Giờ phút này, Tuyết Ma Sơn hỗn loạn tưng bừng, bão lớn hủy thiên diệt địa, uy lực của thiên phạt quá mức khủng bố, tất cả vẫn còn tiếp tục.
Có quân đội thấy được đám người Vương Khả lao vào biển rộng, đáng tiếc, lúc bọn hắn chạy qua thì đã muộn.
Vừa vào biển rộng, một đám người lập tức biến mất.
Cũng không lâu lắm, một đoàn người lần thứ hai trở lại bên ngoài hải vực phía bắc cách Tuyết Ma Sơn tám trăm dặm, bò ra khỏi cái hải đảo đã hội họp từ trước đó.
- Chúng ta trốn ra được, ha ha, ha ha trốn ra được!
Trương Chính Đạo kích động kêu.
- Mau nhìn!
Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.
Lại nhìn thấy, ở nơi xa thiên phạt vẫn còn tiếp tục, toàn bộ Tuyết Ma Sơn đều chìm trong bão tuyết hỗn loạn, với cấp bậc va chạm này, đệ tử Tuyết Ma Sơn nhao nhao chạy ra hải đảo, hoảng sợ nhìn xem vụ nổ lớn.
Mà giờ phút này, một vệt sáng từ đằng xa phóng tới, bay thẳng tới Tuyết Ma Sơn hải đảo.
- Đó là phân thân thứ nhất của Bạch Liên Thánh Sứ, bị Bất Giới La Hán dẫn đi, hắn đã trở về?
Mộ Dung Lão Cấu kinh ngạc nói.
- Bản thể của Bạch Liên Thánh Sứ đang đối kháng với thiên phạt, con Hàn Băng Thần Trùng vương kia sẽ không có người bắt, Bạch Liên Thánh Sứ vì nó mà giằng co ba mươi năm, cũng không thể để nó chạy mất chứ? Hai phân thân của Bạch Liên Thánh Sứ, chắc là toàn bộ trở về để tiếp tục đối phó với Trùng vương!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hừ, ba mươi năm cũng không hàng phục được, bây giờ chỉ có một chút thời gian sao có thể hàng phục? Ha ha, hôm nay Bạch Liên Thánh Sứ phải chịu thiệt thòi lớn, ha ha ha!
Mộ Dung Lão Cấu cười to nói.
- Lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi quá hỗn loạn, lúc vụ nổ lớn xảy ra, ta, ta, ta !
Khuôn mặt của Tây Môn Tĩnh bỗng nhiên lộ vẻ xấu hổ, nói xin lỗi.
- Làm sao vậy?
Vương Khả nghi ngờ nói.
Một đám người đều nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
- Vừa rồi quá hỗn loạn, ta làm mất Đại La Kim Bát rồi, ta căn bản không kịp bắt lấy, lúc ấy ta bị thổi bay!
Tây Môn Tĩnh áy náy nói.
Hành động lần này, chính là vì cứu tù nhân chính đạo, kết quả bị bản thân làm mất rồi, phải làm sao mới ổn đây?
Trung tâm vụ va chạm ở nơi xa lại không dám đi, lần này đi vô ích hay sao?
- Đại La Kim Bát? Không có việc gì, nó biết đường!
Vương Khả thờ ơ nói.
- Cái gì?
Tây Môn Tĩnh khó hiểu nói.
- Hô!
Ngay lập tức, một vệt kim quang từ đằng xa bay tới, rơi vào tay Vương Khả.
- Đại La Kim Bát? Nó, nó tự mình bay được?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, cũng không phải lần một lần hai, mỗi lần Giới Sắc tinh thần phân liệt hoán đổi thân phận, nó lại bay tới bay lui!
Vương Khả nói ra.
Khuôn mặt Tây Môn Tĩnh đen lại, nhìn về phía Vương Khả:
- Vậy tại sao còn muốn ta giữ lấy? Nó có thể tự mình bay, còn muốn ta giữ lấy làm gì? Làm hại ta vừa rồi trên đường đi trở về sợ đến mức kinh hồn táng đảm!
- Lúc ấy thấy ngươi khá nhàn rỗi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên tìm cho ngươi một chút sự tình để làm, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh: "... !"
Nhìn ta quá nhàn rỗi nên tìm cho ta một ít chuyện để làm? Ta mẹ nó có phải cám ơn ngươi hay không?
- Trương Thần Hư, Lĩnh Vực Thiên Sư của ngươi bị hỏng rồi?
Không có vấn đề gì chứ?
Vương Khả hỏi.
- Cũng không phải bị hỏng lần đầu tiên, ta tu bổ là tốt ngay.
Trương Thần Hư trừng mắt nhìn Vương Khả.
Lại nhìn thấy Vương Khả ôm U Nguyệt công chúa, trong lòng tức giận, mẹ nó, ngươi đem ta tỷ đặt ở nơi nào?
- Hô!
Lại có một vệt kim quang trong nháy mắt rơi xuống trên hải đảo.
Là Bất Giới hòa thượng trở về.
- Vương Khả, ta đã cố hết sức ngăn chặn Bạch Liên Thánh Sứ, thế nhưng hắn thà rằng bị ta đánh cho trọng thương, cũng không chịu lưu lại, ta không giữ được hắn lại.
Bất Giới hòa thượng buồn bực nói.
Lúc đầu hắn đã đáp ứng với Vương Khả, ngăn chặn Bạch Liên Thánh Sứ một ngày, nhưng bây giờ !
- A? Tuyết Ma Sơn thế nào?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nhìn cơn bão lớn ở Tuyết Ma Sơn.
- Ách, một lời khó nói hết, quay lại sẽ giải thích với ngươi sau, mọi người nhìn xem, người đã đông đủ hay chưa? Nếu đã đông đủ rồi, chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này! Tuy nói cách Tuyết Ma Sơn tám trăm dặm, nhưng vẫn không an toàn.
Vương Khả nhìn về phía đám người.
- Người đã đông đũ.
Một lão binh du côn nói ra.
- Đủ? Đủ cái rắm, Thanh nhi đâu? Đồ đệ Thanh nhi của ta đâu?
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Nhiếp Thanh Thanh, còn có tên Chu Hồng Y kia, bọn họ là ma đạo!
Một lão binh du côn nhíu mày nói.
- Đánh rắm, đồ đệ Thanh nhi của ta, là vì chính đạo cố ý nhập ma, vì ẩn núp trong ma đạo, các ngươi nếu dám ghét bỏ đồ đệ của ta, ta liều mạng với các ngươi!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt quát.
Đám người khẽ nhíu mày.
- Không được, không được, ta muốn trở về tìm Thanh nhi!
Mộ Dung Lão Cẩu lo lắng nói.
- Bành!
Đúng lúc này, nước biển ở cách đó không xa lập tức xốc lên, hai đạo bóng người từ đáy biển bay về phía hải đảo.