Đám người kia khẽ nhíu mày, suy ngẫm một chút thì cũng thấy có lý. Dù sao Chiến Thần muốn mở ra một khối Phù Không Thạch cũng không phải dễ dàng. Một người ở Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể có nhiều được.
- Cho nên các ngươi đừng nghĩ nhiều. Đấu lại được Quốc sư Thi Quỷ chỉ là ngoài ý muốn. Hôm nay chúng ta làm đại sự, sao có thể để hắn ngăn cắn, cho nên ta mới phá lệ dùng một khối mà thôi!
Vương Khả giải thích.
Cái vũ khí có quy mô sát thương lớn như thế này chính mình cũng không đủ dùng, muốn ta cho các ngươi dùng? Nói đùa cái gì thết - Nhưng mà thưa thầy, đến lúc đó ngươi có dùng Phù Không Thạch không? Bạch Liên Thánh Sứ đã biết rồi! Lần trước ở Âm Sơn không phải đã nói rồi sao? Muốn dùng với Bạch Liên Thánh Sứ mà?
Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ nói.
- Ai nói là ta muốn dùng chiêu này với Bạch Liên Thánh Sứ?
Người đúng là nhiều lời! Ta còn lại đúng có một khối, sao cam lòng dùng trên người hắn?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.
Ngươi rốt cuộc là theo phe nào?
Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, Trương Chính Đạo bỗng nhiên kêu lên.
- Vương Khả, có phải chúng ta tới nơi rồi không?
- Hả?
Mọi người dừng nói chuyện, cùng nhìn về hướng trước mặt.
Trước mắt là biển rộng vô tận, xa xa có một hòn đảo tuyết lớn.
Cả hòn đảo bị tuyết bao trùm, nhìn từ xa như một ngọn núi tuyết khổng lồ. Trên đảo có vô số kiến trúc, và vô số phi thuyền của tà ma ra vào.
Mà xung quanh hòn đảo băng tuyết khổng lồ này, có ba hòn đảo lớn như nhau, có cả thành trì và quân đội trên đó.
- Lớn nhất chính là Tuyết Ma Sơn. Xung quanh nó có 3 tòa đảo phụ, là 3 cự đại thành trì, có số lượng dân lớn. Không sai, chúng ta đến nơi rồi!
Mô Dung Lão Cấu híp mắt nhìn về phía xa.
- Tuyết Ma Sơn này thật kỳ quái, vì sao chỉ ở vị trí hải đảo có tuyết đầy trời mà xung quanh lại vẫn như bình thường, không hề có sương tuyết?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không biết, dù sao thì địa thế ở đây cũng vô cùng quỷ dị, Tuyết Ma Sơn chính là một tòa trên hải đảo phủ Tuyết! Bên trong sản sinh ra băng bất tử!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Trên biển có không ít thuyền đánh cá, chúng ta bay trên này quá thu hút ánh nhìn! Trước tiên hãy vào mặt biển, ẩn nấp, bay về phía bắc cách Tuyết Ma Sơn 800 dặm!
Vương Khả phân phó xuống.
Phi thuyền lập tức bay về phía biển.
- Vương Khả, ngươi muốn đi đâu?
Mộ Dung Lão Cấu hỏi.
Phi thuyền bay rất nhanh về phía bắc cách đất liền 800 dặm. Có một cái đảo hoang nhỏ, trên đó là 4 tên mặc áo trắng, trên đầu tất cả đều đội mũ màu trắng, không thấy rõ mặt. Một người đứng phía trước, ba người còn lại ở phía sau, không tiến lên!
- Người được hẹn tới?
Mộ Dung Lão Cầu nghi ngờ hỏi.
- Sư tôn!
Tên áo trắng cầm đầu cung kính hô.
Ánh mắt Mộ Dung Lão Cẩu sáng lên.
- Là Thanh Nhi?
Người mặc áo bào trắng nhẹ nhàng vén mũ lên, lộ ra khuôn mặt, không phải Nhiếp Thanh Thanh thì là ai?
- Đường chủ Nhiếp, đã lâu không gặp!
Vương Khả lập tức cười nói.
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi đúng là thích gây phiền toái cho ta!
- Rắc rối ở chỗ nào? Mặc dù ngươi đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, nhưng Lão Chu và ta đã đề cử ngươi làm đường chủ. Không ai dám không tuân theo!
Vương Khả lập tức cười nói.
- HừI Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt.
Ta là đường chủ, ngươi là giáo chủ? Ngươi tưởng rằng ta không rõ?
- Thanh Nhi, Vương Khả phái ngươi tới? Nói cho ngươi biết, Vương Khả không tốt đẹp gì, về sau hắn nói gì ngươi đều phải chú ý một chút. Vừa rồi trên đường tới đây, hắn còn gài bẫy Quốc sư Thi Quỷ!
Mộ Dung Lão Cẩu nói với Nhiếp Thanh Thanh.
Mặt Vương Khả cứng đờ, ngươi đây là thấy đồ đệ thì bán đứng ta?
- Điện chủ Nhiếp!
Trương Chính Đạo nói.
- Nhiếp tiền bối!
U Nguyệt công chúa cũng cung kính chào hỏi.
Quả nhiên lúc ở Thập Vạn Đại Sơn, uy tín của Nhiếp Thanh Thanh cũng không nhỏ.
- Chưa qua sinh nhật mấy ngày, tên Vương Khả này lại tới gây rắc rối cho ta!
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ta chẳng phải là đến giúp ngươi sao?
- Vương Khả, ngươi đừng nói bậy, ngươi rõ ràng là tới nhờ Nhiếp Thanh Thanh giúp đỡ một tay, bây giờ lại thành tới giúp?
Mộ Dung Lão Cấu nói.
Mộ Dung Lão Cấu coi nữ tử trước mặt như con gái, Vương Khả nói dối trắng trợn, không chịu nổi.
- Mộ Dung Lão Cẩu đừng lo lắng, chúng ta lần này có mục đích riêng, chuyện của lão Nhiếp cũng sẽ cùng nhau xử lý!
Vương Khả lập tức nói.
- Lão Nhiếp! Ngươi gọi ai là lão Nhiếp? Đúng là không biết lớn nhỏ!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
Vương Khả không để ý đến Mộ Dung Lão Cẩu mà nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Hồi đó, ngươi một mình ẩn nấp ở Tuyết Quỷ núi để lấy thánh vật, áp chế Chu Hồng Y trên người ngục hỏa, thánh vật này sao rồi, ngươi vẫn trông coi kỹ chứ? Lão Chu sắp không áp chết được rồi!
- Ta biết!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt, quay đầu nhìn về phía Tuyết Ma Sơn ở phía xa.
- Cái gọi là thành vật, chính là nhất phẩm bạch liên. Bạch Liên Thánh Sứ thường xuyên ra ngoài, lần này nhất phẩm bạch liên ở lại Tuyết Ma Sơn, chính là ở kia!
Theo hướng Nhiếp Thanh Thanh chỉ, mọi người nhìn về Tuyết Ma Sơn, lại thấy đỉnh nui tuyết bao phủ, như có một tầng sương mù dày đặc.
- Nhất phẩm bạch liên đặt ở Ma điện trên đỉnh núi, ta không thể tới gần. TRên đỉnh núi kia, có đại trưởng lão Tuyết Ma trông coi!
- Đại trưởng lão Tuyết Ma? Yên tâm, hôm nay chúng ta nhiều người tới như vậy, nhất định sẽ đoạt được nó! Đại trưởng lão Tuyết Ma không cho, cho nổi Vương Khả nói.
Nhiếp Thanh Thanh nghi ngờ nhìn Vương Khả.
- Ngươi muốn cho nổ núi?
- Vương Khả có cai quản Thiên Đạo Phù Không Thạch, tới lúc đó có thể dẫn tới thiên phạt. Cho nổ núi với hắn là không có vấn đề gì!
Mộ Dung Lão Cầu giải thích.
Nhiếp Thanh Thanh nghi hoặc nhìn Vương Khả.
- Lão Nhiếp, ngươi có biết tội phạm chính đạo bị nhốt ở đâu không?
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Tên tiểu tử nhà ngươi vận khí không tệ, ta bây giờ là một trong những Tuyết Ma sứ của Tuyết Ma Sơn, vừa khéo trông coi tội phạm chính đạo. Lát nữa ta dẫn các ngươi đi!
- Ha ha, vậy thì tốt quá!
Mắt Vương Khả sáng lên.