- Nhất phẩm hồng liên tự hủy diệt? Hóa đá bị phận nộ hồng liên, dẫn đến gieo rắc tai ương?
- Âm âm!
Đột nhiên, trên trời mây đen dày đặc kéo đến cuồn cuồn. Trong nháy mắt một cỗ thiên uy bay thẳng đến trước mặt Quốc sư Thi Quỷ. Tầng tầng mây đen cùng với cỗ hủy diệt kia bay tới, sắc mặt Quốc sư Thi Quỷ hoàn toàn thay đổi.
- Phật nộ hồng liên? Sao có thể? Tình hình nguy cấp rồi.
Ngẩng đầu nhìn thứ đang uy hiếp bao vây mình, Quốc sư Thi Quỷ ngẩn người trong chốc lát. Âm thanh Vương Khả giảng giải vừa rồi hiện ra. Sẽ không, sẽ không xui xẻo như thế đâu?
Cùng lúc diễn ra sự cố đó, phi thuyền của Vương Khả cũng đã bay xa.
Đột nhiên, Quốc sư Thi Quỷ như nghĩ ra được điều gì đó, phật nộ hồng liên? Trước giờ chưa có ai nói qua, không phải là lừa ta đấy chứ?
Lại cúi đầu xuống nhìn, chất liệu của nhất phẩm hồng liên đã hóa đá kia lại là Phù Không Thạch.
- Không phải phật độ hông liên cái quái gì cả. Thiên đạo cai quản Phù Không Thạch? Thiên phạt? Con mẹ nó thiên phạt? Vương Khả, ngươi gạt ta!
Quốc sư Thi Quỷ giận dữ gầm lên.
- Đoàng!
Đột nhiên, một con rồng sấm khổng lồ đầy máu từ trền trời thẳng hướng Quốc sư Thi Quỷ lao đến.
Mặt Quốc sư Thi Quỷ biến sắc, chỉ có thể buồn bực nghênh chiến.
- Oang!
Một tiếng vang lớn, một vùng lớn nước biển nhô lên thành một con sóng khổng lồ.
- Thiên phạt, Vương Khả, đáng chết, trở về!
Quốc sư Thi Quỷ rống lên.
Thế nhưng phi thuyền đã bay xa, Quốc sư Thi Quỷ bị thiên phạt mây đen bao phủ, vốn đĩ không thể ra tay với Vương Khả được.
Mà phi thuyền của Vương Khả càng bay càng xa.
Trên phi thuyền, đám người Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn về phía bên kia.
- Cái tình huống gì vậy? Phật nộ hồng liên?
Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc nói.
- Hóa ra là giống với Hổ Hoàng? Là Phù Không Thạch?
Tây Môn Tĩnh nói.
- Ta thấy Vương Khả kể chuyện xưa là đã đoán được! Tây Môn Tĩnh, lần trước ngươi chứng kiến rồi, vừa rồi còn dám ngắt lời!
Trương Chính Đạo đã sớm nhìn thấu.
- Nhưng mà vì sao? Tất nhiên có thể trực tiếp chơi Quốc sư Thi Quỷ? Sao phải nói nhiều vậy?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.
- Trước khi hình phạt đến, cần có thời gian để tích lũy năng lượng. Lúc này, nếu Quốc sư Thi Quỷ sớm đoán được nguyên nhân, hắn ta nhất định sẽ lao tới giết ta trước khi hình phạt đến!
Ta kể cho hắn một câu chuyện và không cần giữ hắn quá lâu. Chỉ cần thời gian ngắn ngủi đủ để tích tụ năng lượng, hắn choáng váng một hồi là được! Hiện tại cho dù có phản ứng cũng không kịp! Thiên phạt đã đến, đây là 150 cân thiên phạt! Chậc chậc!
Đáng đời!
Vương Khả nhìn phía xa đắc ý.
- Kể chuyện xưa là vì kéo dài thời gian? Vương Khả, ngươi thật thông minh!
Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, U Nguyệt công chúa khích lệ.
Hắn mà gọi là thông minh sao? Hắn đây là độc địa.
Bạch Liên Hoàng Triều, phía trên một vùng biển rộng, bên trong phi thuyền.
- Vương Khả, vụ Phù Không Thạch vừa nãy là sao? Còn nữa không?
Mộ Dung Lão Cấu hiếu kỳ nói.
- Còn một chút, làm gì? Ánh mắt của đám các ngươi là gì đấy?
- Không có, chỉ là muốn nói ngươi có thứ đồ chơi này sao không lôi ra sớm. Biết ngươi có nó chúng ta đã an tâm. Trước đó còn lo lắng làm sao để ứng phó với Võ Thần cảnh. Có thiên phạt giúp đỡ, chúng ta còn lo lắng cái gì!
Mộ Dung Lão Cấu cười nói.
- Không sai, Vương Khả, nếu ngươi nói sớm thì chúng ta đã không phải lo lắng như vậy rồi!
Một đám binh lính du côn gật đầu nói.
Sắc mặt của Vương Khả cổ quái - Nói không lo lắng là không lo lắng, sao ánh mắt kia của các ngươi lại thẳng thắn như vậy chứ?
- Không, ý ta là sao ngươi có thể làm được? Thiên đạo cai quản Phù Không Thạch, sao ngươi có thể tự tiện điều khiển?
Mộ Dung Lão Cầu mong chở hỏi.
- Đúng vậy, sao ngươi làm được?
Đám binh lính du côn hùa theo.
Vương Khả nhìn dáng vẻ của đám ngươi đó, biết thừa bọn chúng không có ý tốt. Con mẹ nó, ta làm sao có thể nói bí mật cho các ngươi biết? Đùa cái gì thết - Là một tiền bối đã đưa cho ta!
Vương Khả giải thích.
- Tiền bối? Tiền bối nào?
- Là Hoàng Thiên Phong sao?
Mộ Dung Lão Cầu tò mò hỏi.
Dù sao, sự việc ở Âm Sơn, Mộ Dung Lão Cẩu đã tìm Tây Môn Tĩnh hỏi thăm qua. Tây Môn Tĩnh kể cho hắn nghe. Lúc hại Hổ Hoàng, Bạch Liên Thánh sứ, chính là lúc lật đổ Hoàng Thiên Phong.
- Ừm, gần như là vậy!
Vương Khả lập tức gật đầu một cái.
- Gần đúng?
Mặt Mộ Dung Lão Cẩu đen lại.
Đúng là đúng, mà không đúng là không đúng, ngươi nói vậy là có ýg) ?
- Vị tiền bối này không cho ta nói ra danh tính của hắn, ta cũng không có cách nào khác, ngươi đoán là ai thì chính là ngươi đó.
Vương Khả mở miệng nói.
Theo lời của ta, đùa gì vậy? Ta hỏi là Hoàng Thiên Phong, ngươi còn quay ra hỏi ngược lại ta?
Quả nhiên là Vương Khả không chịu nói, sắc mặt mọi người rất khó coi.
- Kiểu ngọn núi trên không, Đại Thiện Hoàng Triều của ta cũng có một ngọn, nhưng muốn mở ra cũng không dễ dàng gì, Chiến Thần có thể làm được. Tuy nhiên, Chiến Thần cũng chỉ vận hành một số lượng rải rác Phù Không Thạch trong thời gian ngắn. Chỉ chứa đựng được số ít. Cai quản thiên đạo Phù Không Thạch mà ngươi cất giữ có hình dạng thế nào? Hình hoa sen? Hình Quỷ Thần Kiếm? Sao mà làm được vậy?
Mộ Dung Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái hỏi.
- Ta không rõ, phải hỏi vị tiền bối kia mới biết được.
Vương Khả tỏ vẻ không biết cái gì cả.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu rất tò mò. Nhưng Vương Khả không nói cũng không còn cách nào khác. Cũng không thể nghiêm hình bức cung hắn được.
- Cũng được, chúng ta không hỏi ngươi lấy ở đâu ra nữa. Lát đến Tuyết Ma Sơn, ngươi có bao nhiêu Phù Không Thạch lấy ra hết.
Đến lúc đó chúng ta cũng đối phó với Tuyết Ma Sơn. Nghe theo những gì ngươi nói, san bằng Tuyết Ma Sơn!
Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Không còn nữa, chỉ có mấy khối thôi. Còn một khối lớn ta còn muốn giữ lại để bảo vệ mình. Không còn, không còn nữa đâu!
Vương Khả lắc đầu.
Một đám binh lính du côn đen mặt nhìn Vương Khả. Mẹ kiếp, ngươi nói thật hay giả đây? Còn một khối? Ngươi định lừa ai?
- Các ngươi muốn cai quản thiên đạo Phù Không Thạch, làm gì có chuyện dễ lấy như vậy. Ai cũng muốn cũng có được, thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?
Vương Khả trợn mắt nói.